Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Mạc Điềm
Cre: on pic
- ----------------------------------
Nhậm Diệc giả bộ sốt ruột: "Bận rộn cả ngày trời, giờ là mấy giờ rồi? Ứng Huyền, tôi thấy đừng lãng phí thời gian ở chỗ này nữa, ngày mai không phải vẫn còn vài hộ cần hỏi sao?"
Cung Ứng Huyền trả cho Nhậm Diệc một ánh mắt đồng ý, gật đầu: "Cũng phải." Hắn khép sổ ghi chép lại, "Bà Bạch, hôm nay đã làm phiền bà rồi, mời bà về."
Bà Bạch ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hai người đứng lên.
Nhậm Diệc quay người, nói nhỏ với Cung Ứng Huyền: "Căn 2207 là một người trẻ tuổi, có triển vọng, khẳng định dễ moi thông tin hơn bà ta."
Cung Ứng Huyền gật đầu như thật, ra vẻ phải đi.
"Đợi, đợi đã." Bà Bạch kêu lên, "Các người để tôi đợi lâu như thế, cứ vậy mà đi sao?"
"Bà Bạch, cái gì bà cũng không chịu nói, việc gì phải lãng phí thời gian của đôi bên. Cũng muộn rồi, bà về đi."
"Chờ chút!" Bà Bạch chần chừ nói, "Nếu tôi nói những gì tôi biết cho cậu, có phải là...không, không xử tội tôi không?"
"Vậy còn phải xem bà phạm tội ở mức độ nào đã."
"Tôi chỉ ném rác, tôi không làm gì khác mà."
Cung Ứng Huyền và Nhậm Diệc đưa mắt nhìn nhau: "Đi thôi."
"Là Tiểu Bành bảo chúng tôi ném!" Bà Bạch vội la lên.
Hai người đồng thời nhìn về phía bà Bạch.
Bà Bạch bụm miệng, nức nở nói: "Chúng tôi cùng nhau bàn bạc, làm sao để trị người ở căn 2209, tiểu Bành nói, nói rằng bọn họ làm chúng tôi chán ghét kiểu gì thì chúng tôi cũng làm như thế với bọn họ. Do đó chúng tôi cùng nhau vứt rác trước cửa nhà bọn họ."
"Cho nên mấy người hẹn nhau xong, thứ sáu hôm đó liền cùng nhau ném rác đến trước cửa nhà 2209 để trả thù?"
Bà Bạch gật đầu: "Thế nhưng, không ai nói muốn phóng hỏa, thật đó, chúng tôi không biết sẽ có cháy. Nếu chúng tôi biết, vậy còn đợi trong phòng làm cái gì, ai lại muốn phóng hỏa đốt nhà mình chứ."
"Vậy tại sao ngay từ đầu bà không nói?"
Bà Bạch khóc ròng: "Tiểu Bành nói, chúng tôi đều là đồng phạm, đã chết nhiều người như thế, cháy nhiều nhà như thế, nếu cảnh sát biết được, chúng tôi, chúng tôi đều phải chịu trách nhiệm, nên không ai được phép nói ra."
"Hắn ta nói thế cũng không sai, nhưng trách nhiệm cũng có phân nặng nhẹ. Nếu mấy người thực sự chỉ vứt rác thôi thì không liên quan đến tội phóng hỏa, vậy cũng không đến mức phải chịu trách nhiệm hình sự, thế nhưng bao che tội phạm sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều so với việc vứt rác."
"Tôi không dám, tôi không dám bao che. Những gì tôi biết, tôi đều nói hết cho cậu rồi." Bà Bạch khóc, "Mẹ thôi cũng đã mất, tôi thực sự không biết gì nữa."
Sau khi tiễn bà lão khóc lóc không ngừng đi, trong lòng hỗn độn phức tạp, ai cũng không nói lời nào.
"Tôi cảm thấy lời bà ta là thật, các chủ hộ có lẽ chỉ muốn ném rác thôi, không ngờ lại xảy ra hỏa hoạn."
Cung Ứng Huyền suy tư rồi nói: "Có lẽ những người khác không rõ sự tình, nhưng Bành Phi thì chưa chắc. Chỉ là căn cứ vào những bằng chứng hiện nay thôi thì vẫn chưa chứng minh được hắn ta biết mọi chuyện hoặc từng tham gia phóng hỏa."
"Đúng rồi, chủ chiếc xe kia đâu? Có tra được động cơ gì hay không?"
"Xe được chọn ngẫu nhiên, giống như Châu Xuyên đã nói, chủ xe không biết bọn họ, vòng tròn xã giao cũng không hề xuất hiện."
"Mấu chốt của vụ án vẫn là ở trên ba người này, chỉ là tên này còn khó đối phó hơn tên kia."
Cung Ứng Huyền lạnh nhạt nói: "Trần Bội luôn yêu cầu được gặp tôi, nhưng mấy ngày nay tôi chưa từng gặp gã mà là để chị Ngôn đi thẩm vấn gã. Đây cũng là ý của chị Ngôn, chị ấy sợ tôi bị ảnh hưởng."
"Gã muốn gặp cậu?" Nhậm Diệc kinh ngạc nói, "Gã muốn làm cái gì chứ?"
"Phần lớn là gã muốn bàn điều kiện với tôi." Ánh mắt Cung Ứng Huyền u ám, "Gã biết trong đầu gã có thứ tôi muốn."
Nhậm Diệc lẩm bẩm: "Ba người này chỉ cần có thể đánh tan một người, hai người kia tự khắc sẽ sụp đổ."
"Đáng tiếc, chúng ta thiếu mất bằng chứng mấu chốt." Cung Ứng Huyền mệt mỏi xoa ấn đường, "Hi vọng chỗ những người khác có tiến triển."
"Chúng ta đến xem Thái Cường và Châu Xuyên đi."
"Được."
Hai người đi tới một gian phòng thẩm vấn khác, nhưng không đi vào, mà gõ cửa một cái.
Thái Cường ngẩng đầu, xuyên qua cửa kính nhìn hai người, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
"Thế nào?"
Thái Cường cài cửa lại, ngáp một cái: "Thằng cháu hèn nhát này thật đúng là xấu cmn xa. Gã đưa ra điều kiện là trước khi xét xử, không được tạm giam mà phải để gã ở bệnh viện, nếu chúng ta đồng ý thì gã mới mở miệng."
Cung Ứng Huyền nhíu mày: "Những thứ trong miệng gã có bao nhiêu giá trị?"
"Gã biết chúng ta bắt được Trần Bội, gã nói gã biết một vài chuyện liên quan tới Trần Bội, đủ để chúng ta buộc tội."
Nhậm Diệc hỏi: "Vậy người đốt xe đâu?"
Thái Cường cười khổ một cái: "Haizz, giờ anh mở nhóm WeChat xem thử đi, buồn chết tôi rồi."
Cung Ứng Huyền mở điện thoại lên nhìn, sắc mặt chợt thay đổi: "Đây là...bằng chứng ngoại phạm của Bành Phi."
"Đúng, buổi tối hôm xe cháy, hắn ta nói mình ở nhà bạn, không có người chứng minh, nhưng lúc hơn 11 giờ hắn ta từng xuống lầu mua thuốc, camera giám sát đã quay được hình ảnh của hắn ta. Trong thời gian đó lại chạy tới hiện trường đốt xe là điều không thể."
"Tại sao ngay từ đầu hắn ta không nói ra bằng chứng ngoại phạm này?"
"Hắn ta nói vừa mới nhớ ra thôi." Thái Cường mắng: "Khắm lắm, hắn ta cố ý. Hắn ta đang thử thăm dò xem chúng ta biết được bao nhiêu, sau đó cố tình nhiễu loạn công tác điều tra."
Cung Ứng Huyền im lặng, nắm chặt quả đấm, vẻ mặt biến đổi không ngừng.
Nhậm Diệc thầm kinh hãi. Tâm tư của tên Bành Phi này sâu khôn lường, khiến cảnh sát xem hắn ta như kẻ tình nghi để điều tra lâu thật lâu, chẳng những hiểu rõ cảnh sát đã biết được bao nhiêu, cuối cùng còn chơi cảnh sát một vố. Có bằng chứng ngoại phạm này, chẳng khác nào nói công tác điều tra lấy hắn ta làm đầu mối đều là tốn công vô ích.
Cung Ứng Huyền lạnh lùng nói: "Khó trách hắn ta dám đe dọa những chủ hộ khác thống khẩu cung, hắn biết chúng ta không có đủ bằng chứng."
"Tên khốn kiếp này quá âm hiểm, giờ chúng ta rất bị động." Thái Cường liếc vào trong phòng thẩm vấn, "Sợ rằng chỉ có thể đáp ứng điều kiện của gã."
"Cái này ngày mai chúng ra sẽ thảo luận."
Thái Cường gật đầu: "Cũng đã muộn thế này rồi, về nhà thôi." Cậu ta nở nụ cười trêu chọc với Nhậm Diệc: "Đội trưởng Nhậm, anh không cân nhắc đổi nghề thật hả, tôi thấy anh rất nhiệt tình với chuyện phá án đấy."
Nhậm Diệc cũng cười nói: "Cậu hỏi thử lãnh đạo của các cậu xem một tháng có thể trả cho tôi bao nhiêu tiền, tôi nhất định sẽ nghiêm túc suy xét."
Thái Cường bật cười ha ha.
Tạm biệt xong, hai người đi tới bãi đậu xe. Dọc đường đi Nhậm Diệc cứ ngáp liên tục, bụng cũng đói khủng khiếp, anh đang ngẫm nghĩ xem về trung đội nên gọi chút đồ ăn ngoài gì đây. Nghĩ đến đồ ăn, Nhậm Diệc do dự có nên gọi Cung Ứng Huyền cùng đi ăn một bữa không. Tuy rằng quá trình đi ăn lần đầu tiên của hai người rất mất tự nhiên, nhưng mối quan hệ hiện tại của bọn họ rất tốt, hẳn là Cung Ứng Huyền sẽ đồng ý. Giờ anh chỉ cần có thể ở bên Cung Ứng Huyền nhiều hơn nửa phút thôi cũng rất thỏa mãn rồi.
"Nhậm Diệc..."
"Lão Cung, tôi bảo này..."
Hai người đồng thời lên tiếng.
Cung Ứng Huyền nghiêng đầu nhìn anh.
Nhậm Diệc cười ha ha: "Cậu đừng ghét xưng hô này chứ, nếu như tất cả mọi người đều gọi cậu thế này, chẳng phải cậu chiếm được món hời lớn rồi sao?"
"Anh cho rằng ai cũng như anh chắc." Cung Ứng Huyền hừ nhẹ một tiếng.
Nhậm Diệc mừng thầm vì chỉ có anh mới được gọi thế: "Cậu phải thỏa mãn đi, thật đó, cậu thử nghĩ nếu đó là tôi mà xem, bất kể là tiểu Nhậm hay lão Nhậm, kiểu gì tôi cũng bị thiệt."
Cung Ứng Huyền không nhịn được cười một cái: "Ít nói nhảm đi, mau lên xe, tôi đưa anh về nghỉ ngơi."
Hai người lên xe, Nhậm Diệc vuốt cái bụng xẹp lép: "Ầy, cậu có đói không?"
Cung Ứng Huyền vừa định mở miệng liền giống như bị lây nhiễm mà ngáp một cái, vầng trán hiện lên vẻ mệt mỏi khó che giấu: "Tàm tạm, anh đói hả?"
Nhậm Diệc nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Cung Ứng Huyền, lời nói muốn mời hắn đi ăn khuya nghẹn lại trong họng. Mình mệt suốt một ngày, lẽ nào Cung Ứng Huyền lại không như thế, vẫn là thôi đi, anh nói: "Cũng tạm, chúng ta về nghỉ ngơi thôi." Nói xong liền ngáp một cái.
"Cậu mệt thế này, lái xe không thành vấn đề chứ?"
"Không sao, quen rồi." Cung Ứng Huyền lái xe về phía trung đội.
"Tôi ấy à, lúc thường còn có thời gian nghỉ, mà sao hình như tôi chưa từng thấy cậu nghỉ phép nhỉ?" Nhậm Diệc buồn ngủ đến nỗi hai mí mắt sắp dính vào nhau, anh điều chỉnh cho lưng ghế hơi hạ xuống, tìm một góc độ thoải mái để dựa vào.
"Tôi cũng có ngày nghỉ, chỉ là không sử dụng đến." Cung Ứng Huyền nói, "Tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm, tôi không cần thời gian nghỉ."
"Con người không thể cố quá, cậu phải hiểu rõ quy luật kết hợp làm việc và nghỉ ngơi chứ."
Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Tôi thiếu thời gian."
Thời hạn truy tố 20 năm ấy tựa như một con dã thú không ngừng đuổi theo ở phía sau khiến hắn không dám, không cam, không thể dừng lại, hắn nhất định phải vững tin rằng chân tướng đang ở phía trước, cố gắng chạy thật nhanh.
Nhậm Diệc than nhẹ một tiếng: "Con người cậu đó, lỗ tai quá cứng rắn*." (lỗ tai cứng rắn: ám chỉ những người có chủ kiến, không dễ bị người khác thuyết phục, cũng không dễ tin tưởng người khác.)
Cung Ứng Huyền từ chối cho ý kiến.
Trong buồng xe nhất thời yên tĩnh. Nhậm Diệc nhìn kính chắn gió trước mắt, do bóng sáng đặc thù, anh có thể nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ của Cung Ứng Huyền phản chiếu trên kính, anh có chút si mê ngắm nhìn, đoán xem Cung Ứng Huyền đang nghĩ gì trong lòng lúc ở cùng một chỗ với anh, sẽ có một vị trí nho nhỏ dành cho anh chứ?"
Mí mắt anh càng ngày càng nặng trĩu.
Không bao lâu sau đó, Cung Ứng Huyền nghe thấy tiếng hít thở đều đặn truyền tới từ bên cạnh, hắn nhìn lướt qua ghế phó lái, Nhậm Diệc cứ vậy mà ngủ mất rồi?"
Cung Ứng Huyền nhẹ nhàng chuyển vô lăng, đánh lái vào lề đường, sau đó chậm rãi đạp phanh bằng lực nhẹ nhàng nhất để xe bằng phẳng không chấn động mà dừng lại.
Cung Ứng Huyền lái vào vạch đỗ xe* xong, quay đầu qua, lặng lẽ nhìn Nhậm Diệc đang chìm sâu trong giấc mộng. Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt thâm thúy của hắn chợt sáng chợt tối. Sau đó, hắn tò mò nghiêng người sang, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt của Nhậm Diệc.
(vạch dừng xe ven đường như này:

Sao tóc của anh ấy luôn rối vểnh lên vậy, do mềm quá hay cứng quá? Lông mày hơi rậm nhưng vẫn có khuôn dáng, nốt ruồi trên mũi rất đặc biệt, môi dưới dày hơn môi trên một chút xíu, nhìn rất đầy đặn, vành tai xinh xắn mượt mà, vân vê nó thì có cảm giác gì nhỉ?
Trong đầu Cung Ứng Huyền hiện lên hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, mà đáp án của những câu hỏi này chính là sự thôi thúc bảo hắn đến gần chạm vào, tự tay kiểm tra khắc sẽ biết.
Cung Ứng Huyền mím môi, đưa tay thử thăm dò, đầu tiên là nhẹ nhàng chạm một cái vào nốt ruồi trên sống mũi của Nhậm Diệc.
Hơi lồi ra một chút, vẫn có thể cảm nhận được độ cứng của xương sống mũi.
Cung Ứng Huyền lại dời tay xuống dưới, ngón tay khe khẽ che lên đôi môi mềm mại kia, lén lút tăng thêm chút lực, cảm nhận hơi thở ấm áp của Nhậm Diệc phả ra nhè nhẹ.
Nhậm Diệc vô thức lẩm bẩm một tiếng.
Tay Cung Ứng huyền rụt lại như bị điện giật, hắn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên. Hắn đang làm gì? Hắn đang nghĩ cái gì? Điều này thực sự quá kỳ lạ, từ trước tới nay hắn chưa từng nảy sinh sự tò mò thế này đối với bất kỳ ai.
Vì Nhậm Diệc là người bạn đầu tiên của hắn ư?
Có lẽ bác Thịnh và chị Ngôn nói đúng, mình cần phải có bạn, con người đều cần bạn bè. Có một người bạn hoàn toàn không phải một chuyện phiền phức, thậm chí còn khiến hắn cảm thấy thích thú. Sự tồn tại của Nhậm Diệc làm hắn cảm nhận được niềm vui.
Do trước đây hắn chưa từng có bạn là loài người, nên cảm thấy hiếu kỳ về bạn bè cũng là chuyện đương nhiên.
Cung Ứng Huyền tìm được lý do thuyết phục bản thân mới an tâm. Hắn nhìn Nhậm Diệc đang ngủ say, không muốn làm phiền, bèn yên lặng ngồi một bên xem hồ sơ vụ án.
Không biết qua bao lâu, Nhậm Diệc hắt hơi một cái, tự làm mình tỉnh giấc. Anh mở mắt, mơ mơ màng màng nói: "Tôi, tôi ngủ hả?"
Cung Ứng Huyền nghiêng đầu nhìn anh, nhìn các ngấn trên cổ anh dồn thành nọng cằm, cảm thấy rất thú vị.
Nhậm Diệc ngồi dậy, ngáp một cái thật to: "Sao cậu không gọi tôi, tôi... Đậu mé!" Anh kinh ngạc nhìn đồng hồ, "Tôi đã ngủ 2 tiếng lận?"
"1 tiếng 42 phút." Cung Ứng Huyền cầm một chai nước khoáng đưa cho anh, "Rốt cuộc hôm nay anh đã xuất cảnh vì cái gì mà mệt đến vậy."
Nhậm Diệc kể đại khái Cung Ứng Huyền nghe: "Có mệt cũng không sao, chủ yếu là bị Cao Cách dọa một trận không nhẹ."
Cung Ứng Huyền cau mày nói: "Nếu thế thì anh không cần phải đến phân cục cùng tôi, anh nên nghỉ ngơi cho tốt."
Nhậm Diệc cười nói: "Không có chuyện gì, tôi ngủ một giấc là khỏe re ấy mà."
Cung Ứng Huyền khởi động xe: "Đi thôi, tôi đưa anh về."
"Cũng giờ này rồi, cậu đưa tôi về trung đội rồi lại về nhà, đến nơi cũng tầm hai giờ, ba giờ rồi."
"Tôi có thể lái nhanh hơn."
"Thôi bỏ đi, nhà cậu xa như vậy, cậu cũng đã mệt mỏi cả ngày. Lái xe lúc mệt mỏi rất nguy hiểm."
"Không sao, tôi quen rồi."
"Không sao cái gì hả, cậu..." Nhậm Diệc đang nói, đột nhiên trong bụng truyền đến tiếng kêu ùng ục ùng ục rất vang.
Nhậm Diệc vỗ bụng mình: "Cậu không đói à?"
"Có chút."
"Không bằng đến nhà tôi đi, chỗ này cách nhà tôi rất gần." Nhậm Diệc cười nói, "Cậu từng ăn mì ăn liền chưa, tôi nấu mì ăn liền cho cậu nhé."
"Mì ăn liền không phải thứ gì tốt."
"Cậu nghe tôi phân tích này." Nhậm Diệc nghiêm trang nói, "Thứ nhất, cậu nhất định sẽ không ăn đồ gọi ngoài, cậu ngại bẩn. Thứ hai, giờ mới nấu thì quá trễ. Thứ ba, cậu chưa từng ăn mì ăn liền, thiếu hụt một đoạn thể nghiệm cuộc sống như thế, tối nay đúng lúc bổ sung cho cậu luôn."
Cung Ứng Huyền khẽ cười.
Nhậm Diệc cố gắng che giấu vẻ mong chờ trong mắt mình, giả vờ thoải mái hỏi: "Hơn nữa cái gối của cậu vẫn để ở nhà tôi đấy, cậu có đến không?"
"Không phải đang lái về nhà anh đấy sao?"
- -------------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.