*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Mạc Điềm
- --------------------------------
Nhậm Diệc lặng lẽ nhéo cánh tay của mình, xoay người: "Hả?"
"Anh gọi tôi lên không phải vì điều này sao?" Hai tay Cung Ứng Huyền khoanh trước ngực, "Một mình anh làm sao tắm?"
"Ế, tôi..." Nhậm Diệc thử tưởng tượng tình cảnh kia, cảm thấy bản thân không thể không nghĩ bậy nghĩ bạ, nhưng bảo anh buông tha một cơ hội có thể tiếp xúc thân mật với Cung Ứng Huyền thì anh lại không cam, anh chần chừ một lúc, "Cậu không ghét tôi bẩn à?"
"Ghét." Cung Ứng Huyền nói không chút do dự, "Tôi giúp anh cầm vòi sen, chú ý không cho nước chạm vào vết thương của anh, sau đó anh tự tắm." Hắn khựng lại, dáng vẻ cố làm cho xong, "Vùng xung quanh cổ tôi có thể giúp anh chà một tí."
"Hay...hay là thôi đi." Nhậm Diệc cười khan nói, "Cả người khỏa thân xấu hổ lắm."
Cung Ứng Huyền nhướng mày: "Anh là một lính cứu hỏa mà chưa từng tắm ở phòng tắm tập thể ư?"
Nhậm Diệc nghẹn lời, đúng là hai năm trước lên làm trung đội trưởng mới có phòng tắm độc lập.
"Hoặc là nói, anh chỉ xấu hổ trước mặt tôi thôi?" Cung Ứng Huyền hơi hơi nhếch môi, "Tự ti sao?"
Nhậm Diệc ưỡn ngực, gào lên: "Giỡn mặt hả? Nếu cậu đã muốn giúp đến vậy, tôi cho cậu cơ hội này thôi đấy."
Cung Ứng Huyền hất cằm: "Tận dụng thời gian đi, tôi còn phải về phân cục." Hắn nói xong liền cởi áo vest
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/1356172/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.