Chuyển ngữ: Mạc Điềm
Cre: On pic
- ----------------------------------
Cung Ứng Huyền nửa híp mắt, mờ mịt nhìn Nhậm Diệc, dường như không hề phát hiện chuyện gì vừa xảy ra.
Mặt Nhậm Diệc nóng lên như thể bị đốt cháy, trái tim anh đập loạn không thôi, thân thể cũng trở lên khô nóng. Phần tóc mái ẩm ướt mồ hôi lộn xộn trên gương mặt Cung Ứng Huyền, đôi mắt mơ màng ngà ngà say, đôi môi đầy đặn đỏ thắm tạo thành tương phản mãnh liệt với hình tượng cấm dục lạnh lùng trong trẻo lúc thường, cực kỳ quyến rũ.
Nhậm Diệc sợ biến hóa trên thân thể mình bị phát hiện, tay chân luống cuống định đứng lên nhưng Cung Ứng Huyền lại bắt lấy cánh tay của anh, dùng trọng lượng cơ thể đè anh xuống, đồng thời nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc.
Nhậm Diệc không dám thở mạnh.
"Anh..." Cung Ứng Huyền nói nhỏ, "Vì sao lại... áp sát tôi như thế?"
"...Ghét người khác đến gần thì sao cậu còn chưa buông tôi ra." Nhậm Diệc muốn móng vuốt của Cung Ứng Huyền ra nhưng sức lực của người này dù say vẫn không hề yếu đi.
"Tên anh." Cung Ứng Huyền duỗi eo nhoài người đến gần Nhậm Diệc, giống như một chú mèo, "Rất ngu xuẩn."
"..." Nhậm Diệc có thể cảm giác được lồng ngực ấm nóng của Cung Ứng Huyền đang đè ép bản thân, da đầu anh tê dại.
"Là cái tên... ngu xuẩn nhất mà đời này tôi từng nghe." Cung Ứng Huyền nói xong còn tự cười ha ha một cái.
"Khốn kiếp." Nhậm Diệc thầm mắng một câu, "Được rồi được rồi, buông tôi ra." Anh giãy dụa muốn đẩy Cung Ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/1356168/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.