Chuyển ngữ: Mạc Điềm 
- ------------------------------------ 
Nhậm Diệc muốn hỏi thêm nhưng Khưu Ngôn lại im lặng, anh biết đây không phải chuyện chỉ cần dăm ba câu là nói rõ được, hơn nữa anh cũng có thể hiểu vì sao Khưu Ngôn không muốn nói tiếp. 
18 năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! 
Quay về phòng bệnh, bác Thịnh đã thay quần áo sạch sẽ cho Cung Ứng Huyền xong, thấy Nhậm Diệc trở lại thì đi giải quyết thủ tục cho Cung Ứng Huyền. 
Nhậm Diệc đứng trước giường bệnh, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt tái nhợt yên tĩnh đang say ngủ của Cung Ứng Huyền. 
Thật đẹp, cho dù là đôi mắt thâm thúy sáng lấp lánh kia đang khép lại vẫn không thể giảm bớt vẻ đẹp xao động lòng người trên khuôn mặt này. Nhưng kể cả có là người được Thượng đế tỉ mỉ chạm khắc tạo thành đi chăng nữa cũng không chiếm được chút thương hại nào từ vị thần mang tên định mệnh, trái lại còn dùng phương thức tàn nhẫn nhất để cướp đi tất cả của hắn. 
Lòng Nhậm Diệc đau nhói, chính vì anh đã từng gặp quá nhiều thảm kịch nhân gian do lửa tạo thành, từng nếm trải cảnh ngọn lửa cuốn lấy người thầy, anh em, bạn bè mà anh kính trọng nhất. Cho nên anh càng thấu hiểu nỗi thống khổ của Cung Ứng Huyền hơn. 
Người trưởng thành còn khó có thể gánh chịu đau thương dường ấy, huống chi là một đứa trẻ mới 6 tuổi. 
Nhậm Diệc không nhịn được mà vươn tay, khẽ chạm vào mặt Cung Ứng Huyền. Chút ấm áp từ đầu ngón tay truyền tới khiến một nơi nào đó từ đáy lòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/1356153/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.