Khúc Nhạc Tử Thần 
Type: LDMhiNhi 
Trực giác nói cho anh biết, người này không chỉ là một người mù bình thường. 
Sau vài giây sững sờ, anh vội vàng xuống xe, nhưng tay anh còn chưa kịp rút về từ cửa xe, người đó như đã sớm dự liệu được mà quay đầu đi mất.  
“Ấy…” Cận Hoài Lý muốn lên tiếng gọi người đó, nhưng lại cảm thấy gọi như vậy không được lịch sự cho lắm, bèn bước chậm lại, có chút lạc lõng.  
Đồng thời lúc ấy, một vạt vàng từ từ rơi xuống trước mắt anh. Cả bó hoa hướng dương to rơi xuống mặt đất, khi anh nhìn lại thì đã bị dòng xe che khuất, chỉ thấy được đỉnh đầu của người mù với chiếc khăn xám kia. Cận Hoài Lý từ bỏ việc đuổi theo, đi về phía bó hoa.  
“Làm gì vậy?” Trần Vị Nam tắt máy, mở cửa xe hét về phía anh.  
“Không có gì.” Cận Hoài Lý đáp lời, ngẩn người đứng trước tấm thiệp trong bó hoa.  
“Bố cô ấy tên là gì?” 
Sốt ruột vì sự lề mề của Cận Hoài Lý, Trần Vị Nam khoát tay, đáp hờ hững: “Nguyễn Thành, làm sao vậy?”. 
“Bó hoa này dành cho ông ấy.” Cận Hoài Lý giơ tấm thiệp lên. Dưới ánh nắng, dòng chữ vàng phát sáng lấp lánh.  
Trần Vị Nam run người, “Không thể nào, biết đâu là trùng tên?”. 
Theo những gì anh ta biết, sau khi bố mẹ Lập Đông mất tích, vì vấn đề nợ nần và tranh chấp tài sản, đã không còn bạn bè thân thích nào qua lại với hai chị em nhà họ Nguyễn nữa.  
Ở phía xa, Nguyễn Lập Đông thấy hai người chần chừ mãi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-den-roi-moi-thanh-toan/113061/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.