Type: Alex Pooh 
Gió đêm vi vu thổi, bóng cây xếp chồng in lên mặt đất che khuất cả ánh trăng. 
Nguyễn Lập Đông ngồi sau thân cây, tròn mắt nhìn về phía xa. 
“Sao lần này không thấy cô sợ vậy?” Người bên cạnh hỏi. 
“Nạn nhân cũng đâu có chết ở đây. Hơn nữa đây là một mảnh đất trống, thật sự có kẻ xấu lẽ nào tôi không biết chạy hay sao? Tôi từng được giải thưởng cự ly chạy ngắn đấy.” 
“Rất lợi hại.” Cận Hoài Ly giơ ngón cái lên, “Tôi phải qua đó kiểm tra vài thứ, cô có thể ở đây ghi âm giúp tôi không?”. 
Nói xong anh liền hối hận, bỏ lại cô một mình ở đây thật sự ổn sao? 
Không ngờ anh vừa dứt lời, chiếc bút ghi âm trong tay đã bị Nguyễn Lập Đông giật mất. 
“Chuyện này chẳng phải quá vặt vãnh sao?” 
“Anh đừng lề mề nữa, mau đi đi. Cứ nghĩ đến việc chúng ta có thể giương cao chính nghĩa là tôi lại hưng phấn.” 
Ừm. 
Cận Hoài Lý bị đẩy ra xa, không thể hiểu nổi tại sao tâm trạng của cô gái này lại như vậy, sao bây giờ lại hưng phấn cơ chứ? 
Tới gần nửa đêm, trong tiểu khu yên ắng vọng tới một loạt những tiếng “cót két”. 
Cận Hoài Lý dừng bước, dựa vào chiếc Lexus bên cạnh mình, lau mồ hôi trán. 
Thật không ngờ đẩy một chiếc xe lại tốn sức như vậy, mệt đến nổi cơ bắp trên cánh tay anh đang kháng nghị cả rồi. 
Cầm di động lên, anh gửi một tin nhắn cho Nguyễn Lập Đông ở bên kia tòa nhà. 
“Ghi được chưa?”. 
“Đang ghi, đang ghi đây.” 
Anh cất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-den-roi-moi-thanh-toan/113059/chuong-2-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.