Type: Thùy Miên 
Tới khi cô bình tĩnh lại thì anh cũng đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc. Cận Hoài Lý chuẩn bị giải thích thì cô lại cúp máy. 
Tút… 
Tiêu Nghiên nghe thấy tiếng máy bận vọng ra từ bên trong ống nghe, bật cười: “Cậu cũng thật là, mảnh giấy người ta để trước cửa mấy ngày cậu cũng không nhìn thấy”. 
“Tôi có ra ngoài đâu mà nhìn thấy.” Nhớ lại cảm xúc của Nguyễn Lập Đông trong điện thoại ban nãy, trái tim một lòng kiên định của Cận Hoài Lý bỗng có chút dao động. Hay là cứ giúp cô lần này đi, chỉ một lần thôi. 
Không lâu sau đó, Nguyễn Lập Đông đang buồn chán ngồi ở nhà thì nhận được thông báo, đài truyền hình đã chấp nhận đơn xin điều chuyển công tác của cô, vì anh Cận Hoài Lý kia gọi điện tới đài, nói: Chỉ chấp nhận để Nguyễn Lập Đông phỏng vấn. 
“Cận Hoài Lý, anh quả thực đẹp trai chết mất. Tôi đã nói là anh đồng ý chuyện gì thì không dễ dàng nuốt lời như vậy đâu mà!”. Vì kích động, Nguyễn Lập Đông lao một mạch tới nhà Cận Hoài Lý rồi bổ nhào tới ôm anh và nói. 
Cận Hoài Lý mặt đỏ tía tai vừa gắng sức gỡ “móng vuốt” của cô ra vừa lẩm bẩm trong bụng: Mấy người làm việc ở đài truyền hình có phải đều thích tự nói tự trả lời kiểu này không. Cô gái hôm trước tới đây cũng vậy. Rõ ràng anh chẳng nói một câu nào, thế mà cô ta đã hứng chí bắt tay anh, cảm ơn lia lịa. 
Haizz, anh hơi hối hận rồi, cảm thấy mình đã vấp phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-den-roi-moi-thanh-toan/113055/chuong-1-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.