10.
Khi ta đi tìm Mông hoàng tử, vừa hay, hắn cũng định ra ngoài gặp ta.
“Vụ này ta đã điều tra rõ ràng rồi, nhưng mà…”
Hắn lộ ra vẻ khó xử.
Ta nói thay nỗi lòng của hắn: “Nhưng mà, đó là ‘thành quả’ của khách quý Nhật Bản các người gây ra, phải không?”
“Ngươi g.iết hắn đi, rồi ta sẽ lập tức gả cho ngươi, ngoài ra có thể ký Hiệp ước hoà bình mười năm với biên giới hai nước. Còn nếu ngươi thả hắn đi, ta sẽ lập tức t.ự s.át, tin tức truyền tới tai hoàng huynh ta, thiết kỵ Trung Nguyên ắt sẽ đặt chân tới thảo nguyên này!”
Hắn chỉ được phép lựa chọn một trong hai khả năng này! Có th.ù tất báo là thành ngữ đầu tiên mà mỗi hài tử hoàng thất được học.
Mông hoàng tử cắn răng suy nghĩ hồi lâu, không nói lời nào. Ta cũng mặc kệ, dù sao ta sẽ nhận được câu trả lời mình muốn mà thôi.
Trước khi đến, ta đã đặc biệt đi dạo một vòng quanh phòng của lũ Nhật Bản, dọc đường cũng có kẻ bám đuôi theo, chắc hẳn thủ lĩnh của chúng đang trên đường tới đây.
Tiếng gõ cửa vang lên, quả nhiên, là người Nhật với bím tóc sau đầu. Khi bước vào cửa, hắn liếc ta một cách khinh bỉ, nói với Mông hoàng tử: “Nhị hoàng tử, đừng làm kế hoạch của chúng ta đổ bể chỉ vì một nữ nhân chứ.”
Ta không kìm được mà bật cười: “Nữ nhân thì sao chứ? Ngươi không phải do nữ nhân nuôi dưỡng mà lớn à? Huống chi, nữ nhân đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dao-rung-roi/2794347/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.