1.
Ta là Xuân Đào.
Xuân Đào là cái tên Hứa Tư Tư đặt cho ta, nghe chẳng hay ho gì.
Ta cũng họ Hứa. Xét về mặt tuổi tác, có thể coi là đường tỷ của nàng.
Đương nhiên nàng ta không biết chuyện đó.
Ta gặp nàng từ khi còn nhỏ, rất nhiều lần là đằng khác. Lúc ấy, ta thắc mắc mãi, sao nàng ta có thể vô tư lự chạy nhảy trong ánh dương, còn bản thân lại chỉ có thể ẩn núp chốn hành cung hoang phế?
Nhưng ta chỉ ngưỡng mộ nàng thôi, không đến nỗi đố kỵ.
Lý do rất đơn giản, bất cứ ai nhìn thấy khuôn mặt của nàng ấy cũng đều thấy dễ chịu. Thật mỹ miều, hàng mi dày rợp bóng tựa một chiếc cọ nhỏ xinh.
Nhưng cô cô của ta không ưa nàng. Bà ấy nói, đó là m.áu n.m.ủ ruột rà của kẻ đã s.át h.ại phụ thân ta, mọi thứ nàng ta hưởng thụ hiện giờ lẽ ra phải thuộc về ta mới đúng.
Nhưng kẻ s.át h.ại phụ thân ta, lại chính là thúc thúc của ta.
Thiên hạ này, ai cũng ca ngợi ông là một minh quân, là người có lòng trắc ẩn, nhưng lại chẳng mấy ai nhớ, ông đã xuống tay với chính ca ca thân thích.
Lạ thay, ta lại không ghét ông ta lắm, ta có thể thông cảm được.
Thắng làm vua, thua làm giặc. Nếu ta suýt soát được ngồi vào ngôi vị kia, ta cũng sẽ g.i.ết ca ca ruột của mình mà thôi.
Năm lên bảy, cô cô lén để ta trà trộn vào một nhóm cung nữ, tính toán nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dao-rung-roi/2794343/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.