Đinh Kiêu nói: “Bây giờ nhà em ở xa quá, nếu có chuyện gì xảy ra anh và cha mẹ muốn chăm sóc cho Tung Tung cũng không tiện, em xem có nên chuyển nhà hay không.”
Trong lòng Vân Cẩn lúc này chỉ có con trai, nào còn tâm tư đâu để nói chuyện với anh những thứ này, trả lời: “Anh bây giờ nói với em những chuyện như vậy làm gì, em làm gì còn tâm trí nào mà quan tâm nữa chứ.”
“Nếu sau này Tung Tung bị bệnh thì làm thế nào, trẻ con sau khi cai sữa sức miễn dịch sẽ giảm xuống, rất dễ ngã bệnh, nó cũng không phải chỉ có một mình em, nó còn là con anh nữa mà.” Lúc Đinh Kiêu rảnh rỗi cũng thường xem một chút sách chăm sóc trẻ con.
Vân Cẩn không lên tiếng, đồng nghiệp cũng thường nói với cô, khi trẻ con bị bệnh thì không thể coi thường được, không những uy hiếp đến tính mạng mà còn để lại di chứng sau này.
“Dọn đến đâu?” Vân Cẩn vuốt vuốt tóc, thái độ ôn hòa.
“Anh tìm cho em một căn nhà gần chỗ anh ở, con trai cũng sắp một tuổi rồi, không lâu nữa cũng đi nhà trẻ, mẹ anh có chút quan hệ trong ở khu hải chính, muốn gửi Tung Tung vào nhà trẻ hải chính cũng không có vấn đề gì.” Đinh Kiêu nói như vậy cũng chính là ý của cha mẹ anh, bất quá anh cũng chỉ nhắn lại thôi.
Mặc dù ông cụ Đinh chấp nhận cho hai người họ ở riêng, nhưng vẫn cảm thấy khổ thân cho cháu đích tôn nhà mình, Lý Phượng Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dao-ruc-ro/1940070/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.