Editor: Leah
_____________
Cô lựa lời khiêu khích anh một chút, khiến Tống Lâm lại phải dừng bút, mấp máy môi. Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô, chưa rõ ý của anh ra sao, sau đó lấy cục gôm tẩy bỏ nét chì bị chệch.
Hứa Tư Đình nhìn thấy thế, trong lòng hơi thấp thỏm.
Rốt cuộc là chọc anh thành công hay không thành công vậy… cũng chưa thể tin được. Hứa Tư Đình chuyên tâm nhìn anh vẽ, dáng hình trên giấy dần rõ ràng hơn, phần đầu hơi ngẩng lên, nhưng không có mặt mày.
[Không hiểu sao tôi cảm thấy không vẽ mặt nhưng lại rất đẹp!]
[Giống ý lầu trên, khiến cho sức tưởng tượng trở nên vô biên.]
[Đại đại giỏi thật đấy!]
...
Sau khi trực tiếp kết thúc, Tống Lâm mới vẽ thêm mặt mày cho bức tranh.
“Anh vẽ em à!” Hứa Tư Đình nhìn thử, ngòi bút của họa sĩ thật thần kỳ, không cần biết là vật gì, chỉ cần bọn họ động bút là có thể vẽ ra y hệt, khiến người ta phải giật mình.
Tống Lâm gật đầu.
“Em thấy ‘em’ trong bản vẽ của anh còn đẹp hơn em ngoài đời thực nữa.” Hứa Tư Đình không hề e dè, nói, “Có phải trong lòng anh em luôn có hình tượng tiên nữ nhỏ như vây không?”
Tống Lâm bị cô chọc cười, đưa tay xoa đầu cô.
Có những khi anh cảm thấy mình rất may mắn vì biết vẽ tranh, có như vậy thì khi anh không thể nói đều có thể dùng bút để truyền đạt thay mình. Tống Lâm sẽ không bao giờ có thể nói “Em mặc váy cưới trông rất đẹp”, nhưng ngòi bút của anh sẽ thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dao-nho/926935/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.