Trên đời này thứ khó đoánnhất là lòng người, thứ khó từ bỏ nhất là tình cảm, mà thứ khó biết trước chínhlà duyên phận. Nhiều năm trước, ở trên chiến trường bởi vì nhất thời xúc động mà rút nhẫn ra,mà sau bao nhiêu năm nó đã trở thành vật bên cạnh người nào đó, mà “người nàođó” ấy lại là người sắp trở thành trượng phu của mình. Phần này khiếp sợ đối với Nhiếp Thanh Lan mà nói không phải bốn chữ “số phận đãđịnh” có thể giải thích rõ được. Cầm chiếc trâm mà lòng nàng kích động không dứt, nàng nhìn Lý Thừa Dục hồi lâumới hỏi: “Ngươi bởi vì chiếc nhẫn này mới... lưu ý tới ta sao?” Hắn cười: “Nàng không phải ngượng ngùng, từ “lưu ý” không chính xác, đườngđường một Thanh Long Tướng quân thì có tướng sĩ Huyết Nguyệt nào không “lưu ý”đến nàng? Đây không phải là lưu ý... coi như là vừa thấy đã yêu thôi.” “Ngày đó quân ta thảm bại, ta cũng đang thoi thóp, đang lúc sắp chết mà nàng làtướng quân địch đã tặng chiếc nhẫn này cho ta, cho ta hy vọng sinh tồn. Vì vậyta liều chết từ trong đống người chết đó bò ra khỏi đó rồi trở về quê cũ. Tavốn là người thích ứng với mọi hoàn cảnh nhưng bởi vì chuyện này nên ta đã thayđổi suy nghĩ, cuối cùng nhậm chức Thừa tướng này.” “Ta vẫn nói với nàng ta làm tất cả là vì quốc gia dân chúng nhưng thật ra nhữnglời đó không quá mức đúng đắn. Thật ra thì có một nguyên nhân nữa là vì nàng.” Hắn lớn mật tỏ tình đối với hai người mà nói vẫn là lần đầu tiên, Nhiếp ThanhLan kinh ngạc nghe hắn nói, cảm giác tất cả đây như là giấc mộng, hắn đang nóingười khác chứ không phải là nàng. “Cho nên... Ngươi tìm ta trở lại làm nữ hoàng, là vì...” “Một nửa vì quốc gia, một nửa vì chính ta.” Hắn lộ ra một phần lúng túng: “Chonên ta không phải là người chí công vô tư như nàng nghĩ, ta cũng có tư tình.Nhưng tâm tư của ta không thể nói cho bất kỳ ai, nếu không đối với cả nàng vàta đều gặp bất lợi.” Trái tim rối mù, Nhiếp Thanh Lan không biết giờ khắc này vừa mừng hay lo lắngnữa. Hai người dây dưa với nhau thì ra là ở quá khứ lâu như vậy, mà nàng nhữngnăm gần đây cứ vô tư không biết có người đang thầm chú ý đến mình. Khó trách khi nàng đưa hắn Minh Nguyệt kiếm thì hắn nói đây không phải nàng lầnđầu tiên đưa đồ cho hắn; khó trách hắn từng nói nàng đã cứu hắn ba lần; khótrách đối với trận pháp của nàng hắn lại nghiên cứu sâu như vậy; khó trách baonhiêu chuyện trải qua hắn vẫn nói tin nàng... So sánh với sự chờ đợi của hắn thì nàng chẳng bỏ ra gì hết, thật không ngangnhau, thật không công bằng. “Ngươi không sợ những năm nay mình đợi uổng công sao?” Nàng đau lòng vì hắn:“Nếu trong lòng ta vẫn không có ngươi...” “Ta biết rõ, cho dù hiện tại lòng nàng chưa chắc đã có ta.” Hắn cười khổ:“Nhưng ít nhất nàng đã đứng trước mặt ta. Nàng đã quyết định làm người HuyếtNguyệt, mặc cho nàng có gả cho ta hay không thì ta vẫn có thể đợi.” Nhiếp Thanh Lan nhất thời vong tình, ôm lấy bờ vai của hắn, gối đầu vào vai hắnnhẹ giọng trách cứ: “Ngươi nói gì vậy? Nếu trong lòng ta không có ngươi thìcũng sẽ không quyết định gả cho ngươi. Nhưng mà ngươi đã biết... mấy chục nămqua trong lòng ta chỉ mong muốn làm thê tử của người kia, ta không dám chắclòng mình có còn người đó hay không... Nhưng sống bên cạnh ngươi lòng ta chưatừng bình tâm được như vậy. Thừa Dục, ta quyết định gả cho ngươi thì sẽ toàntâm toàn ý mà yêu thương ngươi.” Hắn thương tiếc đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của nàng. Nhiều năm thamluyến ảo tưởng giờ phút này đã biến thành sự thật không chỉ với nàng là mộng màvới hắn cũng vậy. Nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng lên, đôi mắt dịu dàng nhìn vào giữa hai chân màyvẫn chưa hết buồn, môi hắn đặt xuống không phải môi nàng mà là ở giữa mi tâmnàng (hai chân mày). Hắn đối với nàng quá mức quý trọng che chở, thậm chí không dám xâm phạm thânthể của nàng. Nhiếp Thanh Lan cũng không nghĩ là hắn sẽ hôn ở đó, tim nàng đập mạnh và loạnnhịp, lúc đó nàng nghe hắn thì thầm... “Chỉ mong một ngày kia, lúc nàng cúi đầu trong lòng nàng cũng chỉ có một mìnhta, Thanh Lan, có phải ta quá tham lam?” Bởi vì rốt cuộc đã hiểu những gì hắn đã từng nói, hi vọng nàng lúc cúi đầu cũngcó thể nhìn thấy hắn. Thì ra là hắn hy vọng làm nàng cúi đầu nhìn kỹ trái tim của mình xem trong lòngcó hắn hay không? Quá cảm động tựa như xuân triều tràn lan, từng đợt từng đợt như từng lớp sóngvỗ vào ngực nàng đầy kích động. Khó trách người đời luôn nói: bảo vật dễ cầu,hữu tình khó gặp. Nàng là thất chi đông ngưng, thu chi tang du (ý nói là thứkhó mà nắm bắt được). Lý Thừa Dục nói rất đúng, nàng không nên chỉ vì thương tâm đoạn tình cảm đã bỏlỡ mà nên ngẩng đầu lên nhìn một chút xem trong tay rốt cuộc đang nắm giữ thứgì? Lý Thừa Dục hồi kinh cũng không gióng trống khua chiêng công bố nhưng trên đờinày có tường nào mà gió không lọt qua được? Vẫn có nhiều người tới hỏi thăm. Nhiếp Thanh Lan cũng không về Hoàng Cung mà sai người đánh xe ngựa từ cửa sauphủ Thừa Tướng đi vào sau đó sắp xếp một phòng ở hậu viện cho hắn. Ở đại đường đang có rất nhiều quan viên và hoàng thân quốc thích đang chen lấnnhau. Nàng không muốn Lý Thừa Dục ra ngoài đối phó với bọn họ để bọn họ quấyrầy hắn nghỉ ngơi. Nhưng quản gia mặt mày nhăn nhó nói: “Thừa tướng, Đoan Mộc Hầu gia và ThượngQuan Hầu gia nói nhất định muốn gặp ngài, nếu không hôm nay bọn họ nhất quyếtkhông đi!” “Có chuyện gì sao?” Lý Thừa Dục bảo Thiết Hùng kê thêm một chiếc đệm ở sau lưngcho hắn ngồi dậy ở trên giường. Quản gia tiếp tục bẩm báo: “Hai ngày trước, Đoan Mộc Hầu gia cùng Thượng QuanHầu gia vì chỗ trống Lại Bộ Thượng Thư mà tranh chấp với Công Lãnh Hầu gia. Haivị Hầu gia lén lút liên thủ định đẩy cháu của Đoan Mộc Hầu gia là Đoan Mộc Tềlên vị trí này nhưng Công Lãnh Hầu gia không đồng ý. Nói Đoan Mộc Tề là tên ngungốc mười phần, không bằng tên quan bị bãi nhiệm là Hà Duy Nhân, sau đó hai bênliền tranh chấp.” Nhiếp Thanh Lan nhìn Lý Thừa Dục: “Bọn họ đây là tới ép ngươi tỏ rõ thái độ.” Hắn gật đầu đồng ý với ý kiến của nàng: “Đoan Mộc Cầu vẫn cảm thấy trong lục bộkhông có người của Đoan Mộc gia chiếm cứ vị trí hiển hách nên đó quả là bất lợicủa hắn. Thượng Quan Vinh tuổi còn trẻ cũng không có ai chịu đề cử hắn cho nênliên thủ với Đoan Mộc gia để thế lực mình thêm lớn mạnh nên có thể hiểu.” Hắnnghĩ một lát rồi nói: “Gọi họ vào đi!” “Không được!” Nàng cáu giận: “Ngươi bây giờ bệnh thành bộ dạng này sao có thểgặp người? Ai mà biết được chúng có chọc giận không?” Hắn mỉm cười trấn an nàng: “Bọn họ có chọc giận hơn nữa ta cũng không bị ảnhhưởng. Nhưng nếu như hôm nay ta không chịu gặp bọn họ thì phiền toái sẽ lớn hơnnữa, đau dài không bằng đau ngắn, nàng nên biết đạo lý này.” Nhiếp Thanh Lan nói không lại hắn, chỉ đành phải cắn răng đứng ở một bên trôngchừng hắn. Cùng Đoan Mộc Cầu vừa vào cửa, nhìn thấy hai người, Thượng Quan Vinh liền giởgiọng mỉa mai: “Khó trách Thừa Tướng không chịu gặp người, thì ra là kim ốctàng kiều!” Lý Thừa Dục bình thản nói: “Khiến hai vị Hầu gia đợi lâu. Trên người ta cóthương tích chưa lành bất tiện xuống đất làm lễ ra mắt có chỗ thất lễ mong Hầugia tha thứ.” Thượng Quan Vinh kéo qua một chiếc ghế nghênh ngang ngồi xuống: “Nói hay lắm,người cũng không cần khách khí với chúng ta, bởi vì ngươi ta không coi là ngườingoài, từ trước đến giờ ngươi cái gì cũng biết, ý chúng ta như thế nào thì chắcngươi đã rõ.” Lý Thừa Dục chờ người bưng trà lên uống một hớp xong mới trầm ngâm nói: “Là vìchuyện chỗ trống ở Lại Bộ Thượng Thư sao? Sắp xếp vị trí Lại Bộ Thượng Thưkhông phải chỉ có mình ta định đoạt, luôn là các bộ thượng thư bàn bạc. Hầu giahôm nay đến đây tìm ta để khiến ta tỏ rõ thái độ thì ta cũng không thể nào choHầu gia câu trả lời chắc chắn được.” Đoan Mộc Cầu âm thầm tạo áp lực: “Thừa Tướng đại nhân, từ khi ngươi lên ngồi vịtrí này đến nay ta Đoan Mộc Cầu chưa từng cầu xin ngươi điều gì, cũng chưa từnglàm phiền ngươi. Hôm nay coi như là cho lão phu một chút mặt mũi để cho Tề Nhinhà ta có cơ hội để học hỏi kinh nghiệm.” Hắn cười nói: “Hầu gia, mới vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng, chuyện này... tathật sự không làm được.” Thượng Quan Vinh đập bàn một cái làm chén trà đổ kềnh ra trên mặt bàn, chợt hắnđứng dậy: “Ngươi không làm được? Vậy thì chuyện gì ngươi có thể làm được?” Hắnchỉ tay vào Nhiếp Thanh Lan: “Gọi nữ nhân này về đây làm Nữ Hoàng là ngươi làmđược sao? Chúng ta đến đây đàng hoàng thương lượng với ngươi không ngờ ngươicòn không biết nể mặt mũi. Vậy ta cũng báo trước ngươi ba bốn lượt không chịulàm rõ thân phận nàng, nghe nói hai ngươi đã cấu kết với nhau rồi? Chuyện ngươibị đâm không phải là cũng liên quan đến nàng chứ? Hừ, cùng tên Hoàng đế kiatranh nữ nhân thì ngươi cho rằng có kết quả gì tốt...” Hắn đang gào lên thìchợt vai bị ai đó bẻ quặt, lập tức toàn thân mềm nhũn không thể động đậy. Chỉ thấy mặt Nhiếp Thanh Lan bỗng chốc gần ngay trước mắt: “Hầu gia, xin lau sạchmồm chút. Thân phận của ta như thế nào thì hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy rõràng, muốn chứng minh như thế nào không đến phiên ngươi.” Thượng Quan Vinh giận mình bị một nữ nhân điểm huyệt, sức phản kháng không cóchỉ có thể dùng đầu lưỡi mà sàm ngôn: “Ngươi muốn chứng minh? Ha, điều này cũngđược, cởi quần áo ra cho chúng ta xem xem trên người ngươi có hoàng mệnh thấttinh?” Hai con mắt lạnh như dao nhìn chăm chú vào hắn như xuyên thấu tim: “Được, cứnhư ngươi muốn.” Nàng lôi Thượng Quan Vinh ra ngoài. Lý Thừa Dục vội la lên: “Thanh Lan, không thể lỗ mãng!” Nàng quay đầu lại cười nhẹ: “Ngươi chờ ta chốc lát, ta sẽ mau trở lại.” Nhiếp Thanh Lan tóm Thượng Quan Vinh rời đi, Đoan Mộc Cầu cũng tò mò đi theo. Lý Thừa Dục trầm giọng ra lệnh, “Thiết Hùng, đỡ ta đứng lên!” Nhiếp Thanh Lan lôi Thượng Quan Vinh ra đại đường, nơi này đang đứng khoảng hơnhai mươi vị quan viên đang chờ ra mắt Lý Thừa Dục. Thấy nàng kéo Thượng QuanHầu gia ra ngoài thì tất cả mọi người kinh ngạc ngậm miệng. Nàng đẩy hắn ra, khuôn mặt lạnh lùng quay ra nhìn mọi người. “Ta biết rõ trong lòng chư vị đang hoài nghi về ta không phải là số ít. Ngàytrước Lý Thừa tướng gửi thư sang Tư Không Triều ta cũng hoài nghi thành ý củaLý Thừa Tướng. Nhưng nếu ta đã tới đây thì liền muốn nói rõ ràng với các vị,bất kể ta có làm nữ hoàng của các vị hay không thì xem thử tư cách ta thế nàođã.” Nàng nhìn vào Thượng Quan Vinh đang xoa xoa bả vai: “Ngươi vẫn lớn tiếng chấtvấn thân phận của ta là bởi vì ngươi muốn xác định xem ta có bảy nốt rồi đen ThấtTinh? Chuyện này rất dễ thôi, hôm nay Nhiếp Thanh Lan ta trước mặt các chư vịđây sẽ cho ngươi một câu trả lời hợp lý, thị phi hôm nay kết thúc ở đây.” Nàng cởi thanh Minh Nguyệt kiếm ngang hông xuống rồi nâng lên trươc mặt mọingười. “Kiếm này là tiên phụ di tặng, được đặt tên là Minh Nguyệt.” Thanh kiếm này mặc dù mọi người chưa từng thấy qua nhưng cũng biết về lai lịchcủa nó. Thượng Quan Vinh ở bên cạnh hừ nói: “Một thanh kiếm coi là cái gì...” Hắn chưakịp hết lời thì vì hành động tiếp theo của nàng mà khiến cho con ngươi hắn lồicả ra. Chỉ thấy Nhiếp Thanh Lan để trường kiếm xuống rồi đem cởi đai lưng ra. Khi đai lưng nàng rơi xuống đất, áo ngoài cởi ra thì Lý Thừa Dục cũng đã chạytới, hắn nổi giận hét lên: “Thanh Lan!” Nàng làm như không nghe thấy, tay vẫn cởi áo mình, hai tầng y phục được kéo lêntrước ngực, có thể thấy cả tầng áo quấn ngực bên trong thậm chí như bại lộ hếttrước mắt mọi người. Nàng trấn định ung dung xoay người, đem trắng lưng trần trắng như tuyết phơibày ra trước mặt mọi người, bình tĩnh nói: “Các ngươi có thể phái người đếnkiểm nghiệm.” Mọi người tự cho mình là quân tử thấy tính cảnh này lúng túng đến vạn phần, mắtcũng không dám mở. Nhưng kẻ háo sắc cũng không nhịn được mà liếc trộm mấy lần. Nhưng mặc kệ là cố ý hay vô ý, có lòng hay vô tâm thì đều nhìn thấy rõ ràng ởchỗ giữa cổ và vai Nhiếp Thanh Lan có bảy nốt ruồi đen rõ ràng sắp xếp đúng nhưhình Bắc Đầu Thất Tinh. Lý Thừa Dục xông tới cởi ngay áo ngoài của mình quấn thật chặt người nàng giậndữ mắng to: “Ai cho nàng làm vậy?” Nhiếp Thanh Lan thản nhiên cười: “Ngươi chú ý trước chú ý sau cũng chỉ và mặtmũi của ta nhưng lại khiến người ta nghĩ khác, hôm nay ta giúp ngươi giải quyếtxong hết mọi chuyện.” Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Vinh: “Hầugia đã thấy rõ chưa? Ngài muốn ta cởi áo kiểm nghiệm ta cũng đã cởi. Còn lờinào khó nói tại đây ngài cứ nói ra, nếu không sau này chúng ta khó mà nhìn mặtxong được.” Lúc này Thượng Quan Vinh là người lúng túng nhất, hắn không thể nào nghĩ tớiNhiếp Thanh Lan dám lôi hắn ra ngoài trước mặt mọi người mà cởi áo. Bụng hắn nghĩ nửa ngày mới hung hăng nói: “Làm sao mà biết được đây có phải dongươi liên thủ với Thừa Tướng làm giả hay không? Hắn vì ngươi cam nguyện màchịu bị đâm trọng thương, ngươi vì hắn làm giả bảy nốt ruồi cũng không có gìlạ.” Nhiếp Thanh Lan khinh bỉ cười lạnh: “Cho nên ta mới để cho Hầu gia tới kiểmnghiệm. Nốt ruồi đây thật hay giả tự có người sáng suốt kết luận, trong nước cóvị đại phu nào mà Hầu gia tin cậy thì có thể mời đến. Trước khi mặt trời lặn tasẽ an vị ở đây cho kiểm tra. Nhưng nếu là nốt ruồi thật mời ngài từ nay về saucẩn thận mà mở miệng, chú ý dùng từ ngữ. Về phần ta và Lý Thừa Tướng...” Nàng nhìn đôi mắt còn chưa nguôi giận của Lý Thừa Dục nở một nụ cười: “Từ khita đến Huyết Nguyệt đến nay Hầu gia tung không ít lời đồn đại và ta và hắn. Nhờphúc của Hầu gia ta cũng đã nhận ra được hắn là người như thế nào. Thừa Dụcnhân phẩm cao thượng, là người chính nhân quân tử. Nếu Hầu gia nhiều lần nhắcnhở ta nên ở chung một chỗ cho nên hôm nay ta muốn đáp ứng mong muốn của Hầugia.”aHâuHaHHhhhhhhhh Nàng đem ánh mắt chuyển đến mọi người, nở một nụ cười ấm áp mà diễm lệ: “Ta đãquyết định gả cho Lý Thừa Dục làm thê tử, một tháng sau sẽ là hôn lễ. Đến lúcđó kính mời các vị đại nhân không cần khách khí đến phủ uống rượu mừng vớichúng ta.” Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, chẳng ai nghĩ tới chuyện đến mức này,Nhiếp Thanh Lan đã quyết định gả cho Lý Thừa Dục. Nàng nheo mắt khinh thường nhìn Thượng Quan Vinh: “Dĩ nhiên sẽ có người thắcmắc nếu ta gả cho hắn thì sau này sẽ ở đâu? Hôm nay ta cũng muốn tỏ rõ thái độcủa mình, ta từ trước đến giờ chưa từng nghĩ mình sẽ làm Nữ Hoàng, quá khứ cũngthế mà tương lai cũng vậy. Cho nên ta quyết định gả cho Lý Thừa Dục thì sẽ toàntâm toàn ý làm thê tử hắn. Cho nên giờ ta tạm thời ở nhờ Hoàng Cung, sau khithành thân sẽ dời đến phủ Thừa Tướng đem Hoàng Cung trả lại. Chư vị có thể yêntâm, Nhiếp Thanh Lan ta đã nói là làm, tuyệt đối không đổi.” Những lời nàng nói vô cùng khí phách khiến nhiều người chấn động. Yên lặng một lát rốt cuộc mới có người lên tiếng phá vỡ yên tĩnh, Công Lãnh Andẫn đầu cười ha hả: “Vốn đến để xem tiểu nhân giở trò không ngờ lại được xemchuyện tốt. Thừa tướng đại nhân, lão phu chúc mừng ngươi đã ôm được mỹ nhân về,có thể lấy Nhiếp tướng quân đây làm vợ thật là mơ ước của nhiều người ở BộBinh, chỉ là không dám mà thôi. Rốt cuộc thì anh hùng sánh với mỹ nhân, tài tửxứng với giai nhân mới hợp. Chờ đến lúc đại hỷ lão phu sẽ mang đại lễ đến uốngrượu mừng.” Công Lãnhh An mở lời trước nên những người sau cũng vội vàng cười ha hả tớichúc mừng Lý Thừa Dục. Thiết Hùng mặt lạnh nói: “Thừa tướng bị thương chưa lành, còn phải nghỉ ngơi.”Nhất định cản trở tất cả. Lý Thừa Dục ôm chặt lấy Nhiếp Thanh Lan, tay một khắc cũng không chịu buôngra, quay người lại cùng nàng cùng nhau chậm rãi đi về phía hậu đường. Đám ngườiĐoan Mộc Cầu và Thượng Quan Vinh lúng túng bị mọi người bỏ lại phía sau, thậmchí còn không thèm để ý tới hắn. Đoan Mộc Cầu vô cùng căm hận dậm chân với Thượng Quan Vinh: “Sớm đã bảo ngươikhông nên chọc hắn, ngươi cho rằng Lý Thừa Dục là con mèo bệnh thôi sao? Hắn làcon hổ lười phát uy! Chọc giận hắn không chỉ có ngươi mất mặt mà ta cũng bị xuixẻo.” Thượng Quan Vinh hôm nay mất hết mặt, trong lòng vốn ảo não oán giận lại bịĐoan Mộc Cầu trách móc như vậy khiến càng oán giận chồng chất. Hắn xanh mặtnói: “Ta không tin không đánh đổ được hắn!” Nói xong rồi thở phì phì phất tayáo đi ra khỏi phủ Thừa Tướng. “Ta bình sinh chưa thấy một nữ nhân nào dám làm chuyện kinh hãi thế tục nhưnàng.” Trở lại phòng, cơn giận còn sót lại trong lòng Lý Thừa Dục vẫn chưa tiêu tan,hắn không cho nàng động thủ, tự mình giúp nàng khoác lại áo một cách ổn thỏa. Nhiếp Thanh Lan dịu dàng trấn an: “Đây coi là cái gì? Ta lăn lộn với tướng sỹđã lâu. Bộ dạng họ cởi trần ta cũng thường xuyên gặp mà thỉnh thoảng bộ dạng tacũng không chỉnh tề lắm họ cũng không quá ngạc nhiên.” “Đó là quá khứ, nàng còn chưa thành thân.” Hắn trầm giọng: “Hiện giờ nàng đã cóhôn phu rồi, trước mặt hôn phu của mình mà dám trước mặt đám nam nhân cởi áothì nàng để ta ở đâu? Mà hơn nữa nàng để danh tiết mình đâu?” Nghe vậy, nàng cười khổ nói: “Ta là tên tặc tử phản quốc sớm đã không còn danhtiết rồi.” “Nàng là thê tử chưa cưới của Lý Thừa Dục ta há lại không có danh tiết?” Hắnnghiêm nghị bác bỏ. Trong lòng nàng mềm nhũn, đỡ hắn ngồi xong: “Được rồi, về sau tất cả đều nghengươi, sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy nữa.” Nàng chịu vâng lời cũng chỉ là để hắn khỏi tức giận mà thôi, không nhịn được hắnnói: “Nếu nàng nghe lời ta thì nàng đã không phải là Nhiếp Thanh Lan nữa rồi.” Nếu không phải nàng kiên cường kiên định như vậy, không phải nàng là nữ nhânngạo nghễ diễm lệ như hoa đào nở rộ thì hắn há sẽ động lòng mà si tình đếnkhuynh đảo? Vì vậy hắn ôm lấy nàng, nhẹ nói: “Có thật là vậy? Một tháng sau nàng sẽ gả chota? Vì sao phải nhất định là một tháng?” “Thế nào? Ngươi không thể chờ sao?” Nàng cẩn thận tránh đụng phải vết thươngcủa hắn: “Bây giờ trên người ngươi còn vết thương, chuyện thành thân ta khôngmuốn quá náo nhiệt nhưng tình thế không phải do người, còn phải tiếp khách nữa.Chờ vết thương lành rồi hãy nói. Một tháng thật ra còn là ngắn, không biết lúcđó ngươi đã khôi phục đến đâu nữa.” “Thật không muốn đợi.” Hắn nhẹ thở dài: “Nàng không biết là ta đã đợi bao lâu.” “Ta biết rõ.” Nàng dịu dàng đáp lại: “Cho nên chúng ta không cần chờ hơn mộttháng nữa, đúng không?” Bốn mắt nhìn nhau, mắt cười nhẹ nhàng, nụ cười chiếu vào mắt nhau. Trong lòng Nhiếp Thanh Lan cũng thở dài một hơi. Có điều nàng không tiện nóivới Lý Thừa Dục, hôm nay nàng bất chấp tất cả như vậy mà tuyên cáo trước mặtmọi người quyết định của mình thật ra không chỉ vì hắn mà là còn vì con timkiên định của mình. Nếu nàng đã chọn con đường này thì sẽ không muốn quay đầu lại, bao nhiêu đớnđau trong lòng, mọi dính líu từ nay muốn hoàn toàn chặt đứt hết. Sau này, Nhiếp Thanh Lan sẽ là thê tử của Lý Thừa Dục. Cuối thu rét đậm, rồi mùa đông đến tuyết buông xuống, đảo mắt sẽ qua năm mới. Nhiếp Thanh Lan cưỡi ngựa đi ngang qua khu phố phồn hoa nhất kinh thành khôngnhịn được kìm chặc cương ngựa dừng lại ở một sạp hàng nhỏ. Nàng nhảy xuống ngựa cầm lên một chiếc đèn lồng rồi hỏi bà chủ: “Xin hỏi đènlồng này bao nhiêu tiền?” Bà chủ là một vị phụ nhân trung niên hơn bốn mươi, ngẩng đầu lên nhìn thấy nànglập tức mặt mày hớn hở: “A, là Nhiếp Tướng quân, ngài thích đèn lồng này sao?Cầm đi cầm đi, không cần phải trả tiền đâu.” Nàng vội vàng móc tiền từ trong tay áo ra: “Sao có thể không lấy tiền? Như vậychẳng phải là ta đã trắng trợn cướp đoạt rồi sao?” Phụ nhân kia liều mạng đẩy tay của nàng ra: “Ngài vì thành thân với Thừa tướngchúng ta mà không tiếc phản quốc, còn giúp Huyết Nguyệt chúng ta huấn luyệnbinh mã. Ta còn lấy tiền của ngài chẳng phải là... tiểu nhân thấy lợi quênnghĩa? Tuyệt đối không thể lấy tiền của ngài!” Mặt Nhiếp Thanh Lan đỏ bừng, không thể làm gì khác hơn là nói lời cảm tạ vànhận chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ. Kể từ khi tin tức nàng sẽ thành thân với Lý Thừa Dục truyền ra, câu chuyệntruyền kỳ về nàng, vị hồng nhan tướng quân vì tình mà phản quốc đã được lantràn khắp Huyết Nguyệt. Kết quả những thứ đồn thổi không hay, những lời độc địavề nàng bắt đầu mất dần. Người dân Huyết Nguyệt bắt đầu đồng tình với nàng,thậm chí vì phần dũng khí này của nàng mà cảm phục. Hơn nữa nàng cùng Công LãnhAn thương lượng trợ giúp huấn luyện binh mã cho Huyết Nguyệt khiến cho tình cảmcủa người dân không nén nổi mà nghiêng về phía nàng. Mỗi ngày nàng đi tới đi lui với Binh Bộ, giáo trường, hoàng cung, phủ ThừaTướng, trên đường cũng sẽ đụng phải rất nhiều dân chúng Huyết Nguyệt chào hỏinàng. Những khuôn mặt chân thành tươi cười này khiến cho thương cảm chôn sâutrong lòng vì cách xa cố thổ, vì đeo trên lưng tội phản quốc mà dần dần nguôiđi rất nhiều. Nói với Lý Thừa Dục về chuyện này làm hắn nở một nụ cười: “Cho nên ta mới nóilàm người không chỉ là ngẩng đầu mà có lúc phải cúi đầu, đây chính là đạo lýnày.” “Đúng vậy, Lý đại Thừa tướng nói đều là lời lẽ chí lý.” Nàng cũng học được nóiđùa với hắn rồi làm mặt quỷ. Lúc sắp rời khỏi gian hàng, bà chủ cầm lấy tranh tết gói kỹ đưa cho nàng: “Mónđồ này tặng ngài, coi như là tâm ý của ta.” “Đã cầm một chiếc đèn lồng, sao lại còn muốn nữa?” Nàng thật là lúng túng muốnlấy tiền ra. Nhưng bà chủ cười hi ha nói: “Đây là tranh cầu tự, thích hợp nhất vào đêm tânhôn. Ngài mau thành hôn rồi sinh ra một đứa bé bụ bẫm thì coi như là trả côngrồi.” Kết quả là Nhiếp Thanh Lan mặt đỏ bừng trở lại Hoàng cung. Vừa vào tẩm cung, cung nữ Thải Nhi liền vui vẻ chào đón: “Điện hạ, hỉ phục củangài đã được làm xong rồi, Thừa Tướng đã sai người đưa vào trong cung, mời ngàimặc thử. Nếu chỗ nào không thích có thể sai người làm lại.” Lúc trước vì cung nữ Yến Nhi ám sát nàng rồi uống thuốc độc tự sát khiến ThảiNhi không dám nói chuyện với nàng. Giờ vật đổi sao dời, Thải Nhi lần nữa lại nởnụ cười với nàng, bởi vì nghe được chuyện của nàng mà thêm vạn phần sùng báinàng, một lòng muốn theo hầu. Nhiếp Thanh Lan nhìn váy dài đỏ tươi không khỏi bật cười: “Trước đây ta rất ítkhi mặc y phục xinh đẹp như thế này. Đến Huyết Nguyệt cả ngày lẫn đêm đều mặcváy, tất cả đều là do Thừa Tướng của các ngươi ép sửa thành thói quen.” “Điện Hạ mặc váy mới đẹp, nữ nhân nên phải ăn mặc xinh đẹp mới đúng.” Thải Nhivốn gọi nàng là Nhiếp Tướng quân nhưng không biết từ bao giờ theo Lý Thừa Dụcgọi nàng là Điện Hạ. Có lẽ ở trong lòng cũng đã xem nàng là người kế thừa ngôivị Nữ Hoàng tương lai rồi. Nàng đang do dự có nên thử bộ y phục này hay không thì có thái giám báo: “ThừaTướng tới!” Thải Nhi bướng bỉnh mà cười nói: “Thừa tướng đại nhân thật là nóng lòng khôngkịp đợi đã muốn xem bộ dáng tân nương tử rồi.” Nhiếp Thanh Lan bất đắc dĩ khoát tay: “Ít ba hoa đi, bảo hắn chờ bên ngoài.” “Bảo Thừa tướng chờ? Ngài cũng đừng quên vết thương trên người ngài ấy chưakhỏi hẳn. Trời lạnh như thế này chẳng lẽ để khí lạnh làm bệnh ngài ấy thêmnặng? Ngài không đau lòng sao?” Lá gan Thải Nhi lớn hơn rất nhiều, dám đôi covới nàng. Dĩ nhiên nàng sẽ không để cho hắn phải khổ đợi nhanh chóng gọi hắn vào. Lý Thừa Dục thấy mặt nàng lộ vẻ không vui, sửng sốt hỏi: “Sao vậy?” Nàng cảm thán nói: “Người ở trong cung này lẫn ngoài cung đều theo chàng hếtrồi, hình như ai cũng cho rằng ta chọn gả cho chàng là đúng đắn.” Nàng cầmchiếc đèn lồng đỏ lên: “Hôm nay trên đường nhìn thấy chiếc đèn lồng này đẹpmắt, vốn định mua để treo ở trước cửa tân phòng kết quả là bà chủ sống chếtcũng không chịu nhận tiền của ta.” “Đây là tâm ý của dân chúng, nàng nên nhận, nếu nàng không nhận mới khiến họkhông vui.” Hắn đến bên cạnh bàn mở ra một bọc giấy, nhìn bức tranh vẽ hài tửmập mạp, cảm thấy buồn cười: “Thứ này mà nàng cũng thích?” Nhiếp Thanh Lan đỏ cả mặt đoạt lấy: “Không phải ta muốn! Đây là người ta nhất quyết đưa cho ta.” “Chớ giành, cẩn thận xé rách.” Lý Thừa Dục xoay người lại cuộn tranh lại rồi đểqua một bên: “Đã thử qua y phục chưa?” “Y phục vừa tới thì chàng đã đến nào có thời gian mà mặc thử?” Nàng cầm y phục lên, không ngờ hắn ở phía sau ôm lấy nàng. “A, y phục nhăn.” Nàng nũng nịu nhẹ nhàng giãy giụa, không dám tránh ra lạikhông dám cậy mạnh vì sợ đụng phải vết thương của hắn: “Cẩn thận không người tathấy giờ.” Nàng nhẹ giọng nhắc nhở nhưng giọng nói lại quá mức dịu dàng. Lý Thừa Dục mỉm cười nói: “Mỗi lần gặp nàng là mỗi lần như nằm mơ vậy, đến nayta còn chưa dám tin rằng nàng đã đồng ý gả cho ta. Cho nên người khác có nhìnhay không thì ta đây cũng không quan tâm, huống chi hoàng cung này có ai dámtùy ý đi lại?” Nhịp tim nàng đập rất nhanh, một tháng này tình cảm của nàng và hắn càng thêmnồng hậu. Đến cả chính nàng còn không thể nào mà ngờ được nàng có thể vượt quacột mốc biên giới đến chỗ thiên sơn vạn thủy đem mình gả cho người mà mấy thángtrước nàng còn không biết, thậm chí trước đó còn chưa từng nghe qua. “Chuyện bên ngoài... Hiện tại tiến triển như thế nào?” Qua hồi lâu, nàng mới mởmiệng hỏi, có chút không muốn nhưng lại không thể không hỏi về chuyện thực tếđang khiến lòng người phiền não kia. Hôm đó nàng và Lý Thừa Dục tuyên bố thành thân xong thì trừ Công Lãnh An bày tỏchúc mừng ra thì Thượng Quan Vinh và Đoan Mộc Cầu vẫn trốn tránh không gặp. Trước đó vài ngày, Lý Thừa Dục ngoài dự đoán của mọi người tiến cử Thượng QuanVinh kiêm nhiệm chức Lại Bộ Thượng Thư, đương nhiên hắn sẽ mừng rỡ nhưng ĐoanMộc Cầu tất nhiên sẽ bất mãn. Sau đó Lý Thừa Dục lại đem cháu của Đoan Mộc Cầulà Đoan Mộc Tề điều đến nhậm chức giám sát bên ngoài tại Binh Bộ, ai cũng biếtđây là vị trí béo bở, Đoan Mộc Tề hớn hở cho nên cũng không nói gì nữa. Chuyện này coi như là chấm dứt ở đây. Nghe nàng hỏi thăm, Lý Thừa Dục buông nàng ra rồi kéo nàng ngồi xuống ghế: “Bêncạnh Đoan Mộc Tề có người của Công Lãnh An theo sát, người này vô dũng vô mưucũng không phải lo nhiều, hắn cũng chỉ là con cờ của Đoan Mộc Cầu thôi. Takhông sợ hắn không làm ra điều gì cũng không hắn. nhưng nếu ban đầu để Đoan MộcCầu đắc ý cho hắn vào Lại Bộ thì Lại Bộ rất nhanh bị Đoan Mộc gia chiếm lĩnh.Tương lai không khác gì Hà Duy Nhân, rồi sẽ trở thành khối ung nhọt phải loạibỏ thôi.” “Nhưng chàng để Thượng Quan Vinh làm Lại Bộ Thượng Thư chẳng phải là cho hắn cơhội để tham sao?” Nhiếp Thanh Lan đối với Thượng Quan VInh vô cùng chán ghétnên không thể nào hiểu được vì sao Lý Thừa Dục lại cho hắn làm Lại Bộ ThượngThư. “Nếu Đoan Mộc Cầu cùng Thượng Quan Vinh đều cho rằng vị trí Lại Bộ Thượng Thưlà béo bở thì tạo cơ hội cho chúng tranh nhau đi. Thượng Quan Vinh kia là ngườihám lợi cho nên sẽ không thái bình lâu đâu.” Hắn lại trầm ngâm: “Thật ra điềuduy nhất làm ta lo lắng là bên Tư Không Thần vì sao đến giờ vẫn không có độngtĩnh gì?” “Có lẽ hắn thật sự nghĩ thông suốt? Quách Phi đã từng nói, một ngày nào đó hắnsẽ nghĩ thông.” Lý Thừa Dục cười nhẹ rồi nhẹ nhàng ôm lấy hông nàng: “Muốn buông tay một nữnhân bình thường rất dễ dàng, dù nữ nhân đó là quốc sắc thiên hương thì đối vớihắn cũng không có gì lưu luyến cả. Nhưng nếu muốn hắn dễ dàng buông tha nàng...Ta chắc là hắn sẽ rất khó mà làm được.” “Chàng đánh giá quá cao ta rồi.” Nàng nghiên đầu tránh bàn tay của hắn đangđịnh chạm vào mặt nàng. “Không, bởi vì ta hiểu rõ hắn, hiểu rõ mình, cũng hiểu rõ nàng.” Hắn ngưng mắtnhìn nàng: “Nàng là bảo vật quý giá nhất, hắn có nàng toàn tâm toàn ý trungthành nhiều năm như vậy, thói quen lâu sẽ thành tự nhiên. Rồi đến một ngày nàngbỏ hắn mà đi sà vào ngực nam nhân khác thì hắn không thể nào mà thản nhiên đốimặt được, nhất định sẽ căm giận, thậm chí sẽ là trả thù.” Nhiếp Thanh Lan nhìn hắn đang nhíu chặt hai hàng lông mày, chợt đưa tay vuốt vekhóe môi đang cứng nhắc vào mi tâm đang rối rắm của hắn: “Bất luận hắn làm gìthì ta cũng sẽ gả cho chàng, điều này chàng không cần phải hoài nghi. Về nhữngthứ khác thì binh đến tướng đỡ, nước đến thì có đất cản thôi.” Hắn nhoẻn miệng cười: “Nói thật hay.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]