Chương trước
Chương sau
Edit: Rika

Ta đột nhiên nhớ lại, ngày mốt là ba mươi tháng chạp. Hiện nay trong Tần Tương thành pháo hoa nổ ồn ào, từng trận âm thanh lọt vào tai, mặc dù nơi này lầu gác cao, nhưng vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Một thiếu niêm mặc cẩm y hoa phục ngồi trên chòi gác, hai chân thon dài đung đưa. Cái miệng nhỏ nhắn của hắn như cười như không, thân mình động một cái liền nhảy xuống sàn nhà.

Tòa lầu cao như vậy, té xuống chỉ có chết. Nhưng tiếng thét của ta chưa kịp phát ra, lại nhìn thấy thân hình của thiếu niên trong không trung chợt biến mất, nháy mắt mấy ái, không ngờ hắn lại yên lặng đứng trên đống tuyết.

“Ngươi sao lại ở đây?” Ta chỉ vào người thiếu niên, không khỏi giật mình.

Ánh mắt thiếu niên nghịch ngợm, không biết ở chỗ nào lấy ra một ly rượu vàng, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

“Vậy, các người vì sao ở đây? Ta nhớ rõ mọi người hiện giờ tập trung ở ven hồ, tộc trưởng Chung Ngô giờ phút này chẳng phải là đang ở Thiên lao sao. Các người hiện tại bắt cóc nhị thiếu phu nhân, lại con cướp phạm nhân quan trọng của Lôi Khả, quả nhiên thật to gan….”

Hắn vân đạm phong khinh nói, nhưng sự bình thản này lại giống như một hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, nháy mắt gợn sóng lăn tăn.

Trong chớp mắt, mọi người đều quỳ xuống, chỉ có ta cùng gia gia ngây ngốc đứng một chỗ.

Trong lúc nhất thời, tiếng bái kiến quân thượng vang lên không dứt.

Ta sửng sốt, nhìn thấy thiếu niên lại đem chén rượu rót đầy, uống một hơi cạn sạch, ta đưa tay chỉ vào người hắn.

“Tiểu tử, ngươi đang làm cái quỷ gì vậy, bộ dạng của ngươi so với Lô Dĩ Ngôn còn trẻ hơn vài phần, ngươi chính là nghĩa phụ của hắn sao?”

Thiếu niên dựa vào một cây cột tà nghễ nhìn ta, cười tà mị: “Chung Ngô Mật, ngươi và Cừ Cử ở cùng một chỗ đã lâu như thế, sao ngay cả chuyện nhỏ này cũng không tiếp thu được?”

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, thần sắc khó đoán.

“Cừ Cử sống vạn năm, nhưng bộ dạng vẫn như hoa như ngọc, so với Phan An còn đẹp hơn mấy phần”

Bàn tay vươn ra của ta chậm rãi hạ xuống, quay đầu nhìn thấy Lô Dĩ Ngôn đang quỳ, Tô tỷ tỷ, A Âm, ta đột nhiên cảm thấy có chút vô lực. Nụ cười trên mặt ngưng đọng lại, sau đó khóe miệng giật giật, ta ran thành những mảnh nhỏ.

Ta chậm rãi xoay người, lạnh lùng nhìn chăm chú vào tên thiếu niên cười vô lại kia, hai tay buông thỏng bên người ta nắm chặt thành quyền.

“Nói như thế, người hạ lệnh diệt Chung Ngô tộc, hại hơn ba trăm tộc nhân đánh mất tính mạng, chính là ngươi”

Thiếu niên không nhìn ta, chỉ lạnh nhạt cười, thái độ kia, không cần nói cũng biết.

Ta nhìn biểu tình không quan tâm của hắn, nháy mắt cừu hận bao phủ lý trí, mười ngón tay khẽ động, nắm lấy thanh chủy thủ trong tay áo vọt lên. Ta đã quên, kỳ thật ta có thể lựa chọn phương pháp hạ độc cho an toàn, ta đã quên ta là thân ý Chung Ngô Mật.

Ông tay áo bị người gắt gao nắm trụ, cước bộ không thể dừng lại, ta nhìn về sau, Lô Dĩ Ngôn và gia gia đang nắm một bàn tay của ta, hướng tới ta lắc đầu.

Quân thượng nhếch khóe miệng mỉm cười: “Ngôn nhi, may mà ngươi ra tay nhanh, nếu không mỹ nhân nũng nịu này của ngươi đã hóa thành một khối xương trắng”

Thân mình Lô Dĩ Ngôn hơi hơi chấn động, sắc mặt tái nhợt đứng lên.

“Để cho Mật nhi cùng tội phạm quan trọng trốn đi là chủ ý của con, thỉnh nghĩa phụ rộng lượng bỏ qua cho những người khác, tất cả tội lỗi, con xin gánh hết”

Nghe thấy lời nói đó, tia huyết sắc cuối cùng trên mặt A Âm liền biến mất, bờ môi của hắn run lên, sau đó nhẹ giọng mở miệng.

“Nhị gia, ngài quả là hồ đồ, tính tình của quân thượng, chẳng lẽ ngài còn không rõ hay sao?”

Lô Dĩ Ngôn trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên suy sụp lắc đầu: “Nghĩa phụ, thật sự phải như thế sao?”

Quân thượng mỉm cười, tán thưởng nhìn A Âm. “Trên đời này, chỉ có ngươi là hiểu ta. . .”. Đại chưởng vung lên, cửa thành đang mở ra dột nhiên đóng lại. Lòng ta đột nhiên run lên, có một loại cảm giác bị bóp nghẹn.

“Ngươi rốt cục muốn như thế nào?” Ta nắm tay gia gia, cố gắng làm cho giọng nói mình bình tĩnh tới mức có thể, nhưng sự run rẩy của thân mình vẫn làm lộ ra sự khủng hoảng của ta.

Quân thượng nhìn cửa thành, đột nhiên cười quỷ mị, nâng tay lên liền nắm được cổ ta và gia gia.

“Nghĩa phụ!” “Quân thượng!”

Trong nháy mắt, ba người đang quỳ trên mặt đất hô to, lo lắng nhìn cổ của ta và gia gia trong tay quân thượng. Sống lớn ngần này, lần đầu tiên ta cảm thấy cần cổ mình bị người nắm trong lòng bàn tay, có thể dễ dàng bẻ gãy như một cành cây khô.

“Đừng sợ!” Hắn đột nhiên cúi xuống ôn nhu an ủi nói vào bên tai ta: “Ta không tính giết nàng, dù sao ta còn có việc dùng đến các người, chỉ là muốn dùng các người làm nhị . . .” Nói xong, hắn liền nhìn cửa thành chằm chằm, khóe miệng đếm ngược.

“Tuy rằng ta biết khoảng cách còn rất xa, nhưng vì nữ nhân của mình, ngươi hãy mau chạy đi, nhớ kỹ, ta đếm đến ba, nếu người không đến, vậy thì nàng hãy chờ mà xuống làm bạn với Diêm Vương. . .Một”

Đầu của ta như đình chỉ, ta không biết đến tột cùng hắn muốn làm trò gì, . . . Hắn muốn ai mắc câu đây? Trong đầu ta chợt hiện ra một bóng người phiêu dật, nhoáng lên một cái rồi biến mất vô tung vô ảnh, thật giống như trăng trong nước, dùng hết sức nhưng không thể nắm được trong lòng bàn tay.

“ . . . . .Hai. . . . .”

Ta bất an nhìn xung quanh, trong ngực quả tim ta đập bình bịch liên hồi, tảng đá trên tường phát ra tiếng vang thanh thúy, gió thổi qua, tạo thành một âm thanh rất dễ nghe.

Đó là ––––– Một đôi hoa sen Ngọc Linh Lung.

Cừ Cử!

Trong nháy mắt, ta giật mình hiểu được, người mà Quân thượng Lôi Khả muốn mắc câu là ai.

“Ngươi . . . đừng uổng phí khí lực!” Ta cặn vẹo cái cổ, thở hổn hển đáp. “Người hắn tâm tâm niệm niệm từ đầu đến cuối chỉ có một mình A Lê, Chung Ngô Mật ta trong mắt hắn cũng không là cái gì”

“A? Thật không?” Hắn tự tin cười, lực đạo nắm trên cổ ta tăng mạnh thêm.

“Là thật. . .Hắn vì A Lê . . . . không tiếc. . . trơ mắt nhìn ta rơi xuống vách núi, hắn quả quết sẽ không . . . vì ta, mà đến . . . nơi nguy hiểm. . .”

Giống như tất cả máu trong người bị dồn lại trên đầu, căng phồng lên, lỗ tai ta dường như có thể nghe được tiếng rạn nứt nho nhỏ. Lô Dĩ Ngôn hoảng hốt, tiếng thét của Tô tỷ tỷ ta hết thảy đều không thể nghe thấy, không nhìn thấy, mọi thứ giống như thủy triều, máu chậm rãi chảy trên đỉnh đầu ta, dần dần dừng lại, hô hấp của ta, dần dần bị tước đoạt. . . .

“. . . . .Ầm. . ..” “Oanh!”

Từ chỗ quân thượng đứng vang lên ba tiếng nổ, một đạo sấm sét kim quang lòe lòe bổ xuống. Gông cùm xiềng xích trên cổ hơi hơi buông lỏng, một luồng không khí tươi mát truyền vào trong phổi. Bàn tay trên cổ thả ra, trong nháy mát ta ghé vào bàn đá, ho không ngừng.

Quân thượng buông gia gia ta ra, ngồi xổm bên người ta, nhỏ giọng cười nói: “Là ai nói vậy nhỉ, ngươi xem, hắn không phải đã đến đây sao?”

Ta cả kinh, cả người quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu lên. Đôi mắt Cừ Cử đỏ rực nhìn ta chằm chằm, ngực phập phồng.

“Nàng. . .”

Quân thượng phất tay áo rộng thùng thình đứng dậy, trên mặt dần hiện ra một tia thị huyết cùng hận ý. Hắn vỗ vỗ tay, không biết từ đâu xuất hiện ra hai lão giả áo bào trắng toát, trong tay là trường thương dài, trong nháy mắt làm ta nghĩ tới cái đêm đến Lưu Ly viện vào buổi tối kia.

Hai người này chính là hai vị trưởng lão của Lôi Khả!

Quân thượng nhếch khóe miệng, lạnh giọng quát: “Hai người này giao cho ngươi, nếu làm không tốt. . .. vậy tự đến hậu viện làm phần thưởng cho sói tuyết đi. . .”

Ngụ ý không cần nói cũng biết, vô luận ở đây có người kia, nhưng nếu hành động thiếu suy nghĩ, ta và gia gia khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.

Thân mình run lên, trên cổ liền bị một bộ móng vuốt lạnh lẽo chộp lấy. Nói móng vuốt là bởi vì, đôi tay này gầy khô héo, chỉ có một tầng da thịt bao lấy khung xương.

Quân thượng vuốt vuốt cẩm y trên người, lúc này mới đưa mắt nhìn Cừ Cử, bạc môi hé mở: “Cừ Cử thượng thần, biệt lai vô dạng!”

Cừ Cử nhìn ta chằm chằm một lúc lâu, lúc này mời lơ đãng trả lời: “Mạc Quý, ngươi hành hạ nữ nhân của ta, ngươi không phải là có bệnh chứ?”

Mạc Quý nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó cười diêm dúa, lẳng lơ dị thường. “Ha ha ha, thật là thú vị, thượng thần Cừ Cử thiết diện vô tư từ trước đến nay thế nhưng lại gọi một nữ tử phàm trần là nữ nhân của mình, thật là thứ vị nha, nếu việc này rơi vào tai người Cửu Trùng Thiên, ngươi nói, bọn họ sẽ xử lý việc này như thế nào?”

Cừ Cử làm như thực sự mỏi mệt, nhưng cũng cười, nhẹ nhàng khoát tay áo “Ngươi tội gì phải nói thế, chuyện năm đó ta cũng có một phần trách nhiệm, nhưng cho dù ngươi giết Mật nhi thì có thể cứu vãn được cái gì? Ta biết cái ngươi muốn là cái gì, ta cho ngươi”

Nghe được lời nói trực tiếp của Cừ Cử, Mạc Quý không khỏi sửng sốt một chút, tiện đà ngửa đầu đưa tay cầm ly rót rượu ra uống một hơi cạn sạch. Hắn chậm rãi tiêu sái đi tới bên người ta, đưa tay nâng cằm ta lên.

“Ngươi còn nói hắn không quan tâm đến ngươi, ngươi xem, hắn . . .”

“Đủ rồi!” Cừ Cử đột nhiên quát lớn một tiếng, nói: “Chúng ta đi thôi”

Mạc Quý quay đầu nhìn Cừ Cử lạnh lùng cười, buông cằm ta ra nói: “Ta thay đổi chủ ý, trừ bỏ thứ kia, ta còn muốn thêm một cái khác nữa”

Cừ Cử nhíu mày, trên mặt lộ ra thần sắc giận dữ. Hắn cắn răng thấp giọng nói “Ngươi còn muốn cái gì?”

Mạc Quý cố ý trầm mặc thật lâu, đợi cho đến lúc Cừ Cừ sắp mất đi nhẫn nại, lúc này mới từ tốn nói: “Này. . . . ngươi không làm được, để nàng định đoạt. . .. “ Nói xong, ngón trỏ đưa ra, chỉ lên đầu ta.

Đầu ta ong một tiếng, ta liền nói . . . . . “Ngươi, ngươi sẽ không là muốn ta lấy thân báo đáp chứ . . .”

Ánh mắt Cừ Cử toát ra hai ngọn lửa, gắt gao nhìn ta chằm chằm, Mạc Quý nghe ta nói thế liền nhịn không được mà nở nụ cười.

“Cũng gần như thế . . . “

“Mạc Quý!” Cừ Cử ẩn nhẫn, tay nắm chặt thành quyền lạnh lùng hét lên một tiếng. Mạc Quý thu lại thần sắc cợt nhã, lúc này mới nghiêm túc nói.

“Ta cần Hồi Mộng”

Bệnh cũ khó nói, lục dạo luân hồi chính là vòng quay tuần hoàn, người may mắn dạo một vòng quỷ môn quan, chuyển thế hoàn lương đều bị cảm giác nhân sinh mới mẻ làm cho giống như một giấc mơ, Hồi Mộng ở đây chính là tiên đan thần dược cải tử hồi sinh.

“Chỉ cần ngươi cho ta Hồi Mộng, ta liền thả ngươi cùng gia gia của ngươi, cả đời sẽ không dây dưa nữa”

“Không thể!” Gia gia ta yên lặng từ đầu, lúc này đột nhiên mở miệng nói. Lão giả áo trắng phía sau ông nhíu mày, lực đạo tăng lên không ít, ta còn nhìn thấy, móng tay cảu lão ta còn đâm vào trong da thịt gia gia, trong nháy mắt máu chảy ra.

“Ta cho ngươi, ngươi mau thả gia gia của ta ra”

Mạc Quý nghe vậy liền cười, hướng tới lão giả áo trắng kia phất tay, người nọ xoay người một cái liên mang gia gia của ta biến mất trong trời tuyết mênh mông.

“Ngươi đem gia gia của ta đi đâu?”

Mạc Quý hớp rượu, nhíu nhíu khóe miệng : “Ngươi yên tâm, gia gia ngươi phải được chiếu cố tốt nhất, khi nào mang tới Hồi Mộng, ta liền thả ra, nhưng thời hạn chỉ có một tháng, qua kỳ hạn này. . . .” Hắn xoay người, ánh mắt hung ác, mở miệng nói: “Ngươi liền trực tiếp đến nhặt xác gia gia ngươi đi”

Cả người ta run lên, lực đạo trên cổ đột nhiên biến mất, quay đầu liền nhìn thấy lão giả kia thả tay ra khỏi cổ ta.

Mạc Quý cười cười, hướng về giữa hồ làm động tác mời.

Cừ Cử thâm ý nhìn ta, đi nhanh tới đảo giữa hồ. Đột nhiên, ta cảm thấy có điều gì đó rất kỳ quặc, nhưng đến tột cùng là cái gì, ta vẫn không thể nói rõ được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.