Khi ta tỉnh dậy bên ngoài đã là đêm tối, ánh trăng ngoài cửa sổ nhẹ nhàng soi rọi ánh sáng nhu mì xuống mặt đất, xung quanh một mảnh yên tĩnh, ngọn nến còn dư trên bàn cháy phát ra tiếng kêu lách tách.
Ta ngửa mặt nằm trên giường, ván giường bên dưới có chút cứng rắn, làm cái lưng của ta sinh đau,ta nằm thẳng ngây ngốc nhìn chằm chằm màn che màu lam trên đầu, trong lúc mở mắt nhắm mắt nước mắt liền theo khóe mắt chảy xuống, từ cổ chảy thẳng vào trong áo ta.
Một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt, Lô Dĩ Ngôn cầm khăn nhỏ ở trên mặt ta nhẹ nhàng lau đi. Dưới ánh nến bất định, gương mặt hắn nửa sáng nửa tối.
“Mật Nhi, mau dậy ăn một chút gì đi.”
Ta cuộn tròn ngón tay.
Lô Dĩ Ngôn khẽ thở dài một cái, một tay bưng bát một tay ôm ta ngồi dậy. Hắn cúi đầu múc một muỗng cháo thổi nguội rồi sau đó đưa đến bên môi ta.
“Trông coi bên Tiểu Mai nhiều ngày như vậy, mới vừa rồi lại tiêu hao nhiều thể lực, dù sao cũng phải ăn vài thứ, ngươi…”
“Ba!”
Ta đem khí lực toàn thân dồn vào bàn tay phải, vung mạnh cánh tay ở trên mặt Lô Dĩ Ngôn quăng một cái tát, bát cháo trong tay hắn nghiêng đi một chút, hơn nửa nước cháo nóng hổi liền đổ xuống chiếc chăn thêu hoa đang đắp trên người ta, một phần trong đó bắn vào tay trái của ta, bỏng rát.
“Ngươi làm sao có thể coi như chưa có chuyện gì rồi kêu ta ăn thứ gì? Ngươi như thế nào còn có thể cho rằng cái gì cũng chưa từng xảy ra? Lô Dĩ Ngôn, ngươi hại chết Đại Ngưu!” Ta dường như phát điên ra sức đánh người, hướng vào hắn mà phẫn nộ la mắng, nước mắt như những giọt sương dường như mất đi tuyết lệ , từng giọt nện xuống mặt chăn.
Lô Dĩ Ngôn không lên tiếng, hắn đem cái bát đặt trên bàn tròn bên cạnh, đứng dậy cầm lên một chiếc khăn mặt trong thau, dùng sức vắt khô, sau đó kéo tay ta thật cẩn thận giúp ta lau đi chỗ cháo bắn trên tay. Ta dùng sức kéo lại nhưng làm thế nào hắn cũng không chịu buông tay.
“Lô Dĩ Ngôn, ngươi là đao phủ! Là kẻ giết người, ngươi cách ta xa một chút, ta ngại bẩn!”
Ta kéo tay trái ra rồi vung lên cao muốn cho hắn một cái tát nữa, lại bị Lô Dĩ Ngôn nhanh tay giũ lại. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt vằn đỏ nhìn ta chằm chằm.”Chung Mật Nhi, ngươi cứ như vậy liền hận ta sao?”
“Ta hận ngươi, ta hận ngươi, hận ngươi chết đi được, không phải ngươi Đại Ngưu sẽ không chết, Đại Ngưu hắn là một người tốt như vậy…” Ta khóc hô, nghẹn ngào , “Ta hận không thể đem tim ngươi đào ra, xem xem nó có màu sắc như thế nào, ngươi như thế nào có thể như vậy…”
Ngoài cửa, dần dần vang lên động tĩnh, có lẽ chỗ chúng ta trọ hẳn là một khách điếm, bởi vì ban đêm yên tĩnh ở đây bị ta gây ra tiếng động lớn, rất nhanh ngoài của liền nghe thấy tiếng có người đi tới đập cửa phóng.
“Ầm ỹ cái gì, ồn ào như vậy có để cho người khác nghỉ ngơi nữa không …”
Người kia còn chưa kịp nói xong, bởi vì Lô Dĩ Ngôn nhanh chóng rút ra nhuyễn kiếm bên hông ngay cả đầu còn không thèm quay lại phi qua. Toàn bộ thân kiếm cắm ngập trong ván cửa, chuôi kiếm mau vàng bởi vì trấn động lớn mà lắc lư, ngoài cửa, nương theo ánh nến mà mà trong phòng, ta thấy người tới lui về phía sau hai bước liền quay đầu chạy bán sống bán chết .
Ngoài lần đầu tiên trông thấy Lô Dĩ Ngôn hắn cả người bị thương ra, thì khi ở cùng chúng ta một đoạn thời gia ta chưa từng nhìn không ra bóng dáng nhân sĩ giang hồ trên người hắn. Hắn cùng Cừ Cử có một điểm giống nhau, nho nhã giống như một gã thư sinh. Dáng vẻ rét lạnh thấu sương như tối nay của hắn, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Lô Dĩ Ngôn lôi kéo tay đem ta từ trên giường túm lên, ta nhất thời không kịp đứng vững liền ngã nhào vào trong lòng hắn. Lô Dĩ Ngôn thô lỗ đỡ lấy thân thể của ta, sau đó từ trong lồng ngực lấy ra một cây chủy thủ nhét vào trong tay ta.
“Ta cho tới bây giờ đều không rêu rao ầm ĩ rằng mình là chính nhân quân tử. Tất cả những gì ta làm bất quá là muốn bảo hộ ngươi chu toàn, chung Mật Nhi, ta không cần quan tâm người khác sống chết, thứ ta muốn chỉ là ngươi có thể sống, nếu như ngươi thật sự hận ta tận xương như vậy, ngươi hãy dùng thanh chủy thủ này khoét tim ta nhìn xem, ngươi trái lại có thể nhìn xem một kẻ yêu ngươi như vậy thì trái tim rốt cuộc có màu sắc gì !”
Hắn nói mỗi câu liền tiến về phía trước một bước, còn ta mỗi khi hắn tiến tới liền lui về sau một bước, rất nhanh ta bị ép tới bức tường, Lô Dĩ Ngôn lôi kéo tay của ta, đem chủy thủ trong tay ta nhắm ngay vị trí trái tim hắn.
“Ngươi không hạ thủ được sao? Ngươi không phải cho rằng là ta hại chết Đại Ngưu sao? Vậy ngươi đến đây vì hắn báo thù đi! Nếu giết ta có thể tiêu tan mối hận trong lòng ngươi, từ nay về sau liền có thể bình yên sống trên đời ta cũng cảm thấy đủ rồi, Chung Mật Nhi, không thể trở thành người một đời này ngươi yêu nhất, như vậy hãy để ta trở thành người ngươi hận nhất kiếp này đi!”
Hắn dùng sức lôi kéo tay ta hướng lồng ngực chính mình đâm xuyên qua, ta bắt đầu rút tay về phía sau, bên trong bị xé rách, thấy rõ ràng ngực Lô Dĩ Ngôn vẫn bị chủy thủ tạo ra một miệng vết thương, máu tươi rất nhanh liền theo miệng vết thương ồ ạt chảy ra. Ta cả kinh, chủy thủ trong tay liền rơi xuống sàn nhà.
Lô Dĩ Ngôn nhìn ta, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả.”Chung Mật Nhi, ngươi không hạ thủ được… Ngươi cư nhiên không hạ thủ được, ta đây có phải hay không có thể cho rằng, ở trong lòng ngươi ta còn giữ một vị trí nhỏ nhoi?”
Ta lẳng lặng nhìn máu tươi trước ngực hắn chảy ra môi run rẩy không nói thanh lời. Đột nhiên Lô Dĩ Ngôn nắm lấy cằm ta rồi nghiêng thân tiến lại gần, hai phiến môi lạnh bạc gắt gao dính chặt lên bờ môi khô khốc của ta. Ta kinh hoảng nghĩ muốn đẩy hắn ra lại sợ đụng đến vết thương của hắn nên không dám dùng hết sức. Hơi thở trong lồng ngực nhanh chóng bị hút đi, ta nhắm mắt lại hung hăng hướng bờ môi hắn cắn xuống.
“Ngô…”
Lô Dĩ Ngôn ăn đau rốt cục buông ta ra. Hắn lau khóe môi rớm máu, dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn ta, hai gò má ta ửng hồng thở một hơi.
“Ngươi chảy máu, ta trước hết giúp ngươi băng bó.” Nói xong, ta xoay người ở một bên lấy từ trong túi thuốc ra ít thuốc cầm máu cùng mảnh vải sạch, lôi kéo Lô Dĩ Ngôn ngồi xuống giường. Lô Dĩ Ngôn không nói gì, tùy ý ta ở trước ngực hắn vẽ loạn .
Miệng vết thương không phải quá sâu, rắc thuốc lên liền ngừng máu, ta đem băng vải quẩn bên hông của hắn, sau đó buộc một cái nút. Lô Dĩ Ngôn vươn tay đem ta kéo vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng ôm ta, ta không có cự tuyệt.
“Mật Nhi, ta yêu nàng, nàng có biết hay không?”
Ta khe khẽ thở dài, vỗ vỗ lưng của hắn.”Lô Dĩ Ngôn, ta yêu Cừ Cử ngươi có biết hay không?”
Lô Dĩ Ngôn thân mình cứng đờ, hồi lâu không nói. Ta nhẹ nhàng giãy ra khỏi ôm ấp của hắn, nhìn vào mắt hắn, gằn từng tiếng nói: “Ta yêu Cừ Cử, vô luận chúng ta trong lúc đó có xảy ra chuyện gì đều không thay đổi. Lô Dĩ Ngôn, cô nương tốt trên đời ngàn ngàn vạn vạn, không phải chỉ có chung Mật Nhi, cuối cùng sẽ có một người cùng ngươi yêu thương nhau.”
“Trong lòng ngươi thật sự ngay cả một vị trí nhỏ cũng không chịu giữ lại cho ta sao?”
“Có thể, nhưng là chỉ có thể đặt ở vị trí bằng hữu trong lòng ta. Ta không chán ghét ngươi, thậm chí thực thích ngươi, nhưng là Lô Dĩ Ngôn, thích cùng yêu cuối cùng vẫn không giống nhau.”
Lô Dĩ Ngôn nhìn chằm chằm ta thật lâu sau, “Thích” một tiếng, hắn tựa đầu đi qua để lại cho ta một cái sườn mặt, sau đó cùng y nằm ở trên giường.
“Ta bị thương, hôm ngươi ngủ trên mặt đất!” Dứt lời, liền thoải mái khép lại đôi mắt. Ta thấy hắn không có ý tứ lại tiếp tục nói chuyện, liền im lặng cuốn chăn dải xuông mặt đất. Trước khi tắt đèn, ta hỏi Lô Dĩ Ngôn, nếu ngày mai ta trở lại Ngưu gia thôn hắn có thể đi cùng ta không? Hắn không có trực tiếp trả lời, chính là dùng cổ họng hừ một tiếng. Ta nhẹ nhàng cười, thổi tắt ngọn nến.
Ngưu trang vẫn giống như bình thường, yên tĩnh hài hòa.
Khi ta cùng Lô Dĩ Ngôn vội vã trở về liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Ta ở trong Dạ Viên tìm kiếm long trời lở đất nhưng tuyệt nhiên không thấy thân ảnh A Lê . Liền ngay cả tòa núi giả giết chết Đại Ngưu kia ta cũng không ngửi thấy một giọt mùi máu tươi. Nàng ta đem nơi này thu thập không còn một mảnh.
Lô Dĩ Ngôn nhíu nhíu mày, một tay ôm kiếm, một bên vuốt cằm một bên nhẹ nhàng hỏi: “Nàng là loại thần tiên gì? Như thế nào có bản lĩnh thông thiên như vậy?”
Ta lắc lắc đầu xoay người ra khỏi Dạ Viên “Ta cũng không biết, nhưng là ta xác định nàng tuyệt đối không phải A Lê!”
Lô Dĩ Ngôn không hỏi vì sao chắc chắn như thế, hắn chính là chạy chậm đuổi theo cước bộ của ta. “Vậy hiện tại làm cái gì bây giờ?”
Ta nhìn về phía đám mây trên bầu trời nheo lại ánh mắt, hai tay giấu trong tay áo nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn ngọc màu tím kia.”Ta muốn đem Tiểu Mai hỏa táng, sau đó mang nàng về nhà.”
“Về sau thế nào?”
“Về sau…”
Ta khinh khinh cắn môi, đem nước mắt trực trào ra trong mắt mạnh mẽ bức trở về. Ta đã không còn người trong tộc, hiện tại giúp ta sống sót chính là báo thù, ta phải tìm ra kẻ thù của ta, ta phải báo thù cho ba trăm tám mươi mạng người trong tộc cùng Đại Ngưu!
Hôm nay ánh mặt trời không quá thiêu đốt, bầu trời phía sau núi vẫn sương mù lượn lờ. Ta cùng Lô Dĩ Ngôn ở trong núi vòng vo hồi lâu mới tìm được sơn động an trí tiểu Mai. Nhưng thời điểm khi ta bước vào sơn động liền chấn động.
Trên phiến đá đặt thi thể Tiểu Mai trống không. Tiểu Mai không thấy !
Ta kích động chạy qua, ở chung quanh tỉ mì tìm kiếm một vòng cũng không thấy bất kì dấu vết để lại. Ta cầm vạt áo Lô Dĩ Ngôn run run hỏi : “Người đâu? Tiểu Mai đâu?”
Lô Dĩ Ngôn vỗ vỗ lưng ta, sau đó quay đầu bắt đầu quan sát sơn động này, đột nhiên hắn nhìn chăm chú ở một chỗ trên tường đá, vội vàng chỉ cho ta xem.
Ở phía trên phiến đá đặt Tiểu Mai, một chỗ không dễ phát hiện lắm lộ rõ vết dao khắc sáng quắc trong mắt: ‘Người ta mang đi, muốn tìm đến sau núi’
Ta cùng Lô Dĩ Ngôn liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó nhanh chân hướng phía sau núi chạy tới.
Giữa hè đã qua, hoa dại bạt ngàn phía sau núi ở thời tiết dần dần chuyển lạnh cũng dần tàn lụi, dần dần khô bại. Nguyên bản triền núi bừng bừng sức sống hiện tại đã thấy được rải rác màu khô tàn.
Lô Dĩ Ngôn xuất thân là người luyện võ, trèo lên sườn núi này dễ như trở bàn tay, nhưng khi ta một hơi leo tới đỉnh núi thời điểm, ta đã trong tình trạng kiệt sức, liền đặt mông ngồi xuống thở hổn hển từng ngụm không khí. Ta giương mắt nhìn lên, cách đó không xa, A Lê áo trắng phiêu mỉm cười nhìn bộ dáng buồn cười của ta.
Ta dưới sự giúp đỡ của Lô Dĩ Ngôn cố gắng đứng lên, lắc người hướng phía A Lê đi tới.
“Ta tìm ngươi không được vốn tưởng rằng ngươi đã chạy trốn, không nghĩ ngươi lại đi trộm xác Tiểu Mai, như vậy, ta lại càng không cho chấp nhận được ngươi.”
A Lê mỉm cười cười.”Ngươi muốn như thế nào? Giết ta? Ngươi làm được sao?”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu, đem Lô Dĩ Ngôn đẩy ra khỏi người.
“Ta yêu Cừ Cử, ngươi lại ở ngay đại hôn của ta cướp hắn đi, ta cùng Đại Ngưu Tiểu Mai tình như người nhà, nhưng mà người bị người giết, một cái sau khi chết còn không được yên, thù lớn như thế, mặc dù ta giết không được ngươi, ít nhất ta có thể làm cho ngươi cùng ta đồng quy vu tận!” Dứt lời, ta đột nhiên hướng phía trước nhanh chóng chạy tới. Ta đã sớm chú ý thấy phía sau nàng là vách núi đen, có lẽ ta ôm nàng từ nơi này nhảy xuống, ta liền có thể cho Đại Ngưu một cái công đạo, nghĩ đến đây, khóe miệng ta liền nhẹ nhàng câu lên.
A Lê nhìn bộ dạng liều lĩnh của ta liền hoảng sợ kêu lên, ta nghĩ, nàng chưa bao giờ ngờ tới ta sẽ cùng nàng đồng quy vu tận… (cùng chết)
Trong nháy mắt khi ta sắp đụng tới A Lê, một đạo thiên lôi từ trên trời giáng xuống nháy mắt đem ta đánh trở mình, ta bay lên trời thẳng tới khi đụng phải một thân cây tráng kiện mới có thể dừng lại, sau lưng sinh đau,máu trong ngực cuồn cuộn phun ra, ta nỗ lực chống thân mình ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn thấy người vừa đến, ta cư nhiên không thể kiềm chế nở nụ cười…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]