Chiếc vòng rất tinh xảo và trân quý, lẽ ra Lạc Hồng Đào đã có thể rất thưởng thức nó, nếu như nó không được đeo trên cổ của cô, và gắn với một sợi dây xích dài, khóa chặt vào tường.
Cầm lấy sợi dây xích giật mạnh mấy cái vẫn không thể tháo ra được, Lạc Hồng Đào bật cười cay đắng. Cô cảm nhận sâu sắc rằng, kể từ bây giờ, Lạc Hồng Đào đã không còn là hôn thê của Lâm Đại Nghĩa. Lạc Hồng Đào đã không còn là con người. Lạc Hồng Đào cũng không còn là Lạc Hồng Đào nữa.
Lạc Hồng Đào đã là sủng vật của Lãnh Đông Phong. Thậm chí, một khi hắn nổi lên thú tính, thì ngay cả chữ “sủng” kia, Lạc Hồng Đào cũng không còn. Nhìn lại thân thể bầm dập, nhớp nhúa, Lạc Hồng Đào cảm thấy bản thân vô cùng bẩn thỉu, vô cùng nhơ nhuốc. Cánh cửa bỗng bật mở, và một đám quái vật không gian mang hình dáng của những con sứa biển trong suốt tiến vào.
Trông thấy bầy sứa không gian kia, Lạc Hồng Đào co rúm người lại, che bớt cơ thể trần trụi trong sợ hãi, nghĩ rằng Lãnh Đông Phong muốn lũ quái vật kia lăng nhục cô. Nhưng không, đám quái vật vô cùng tôn kính dâng lên cho Lạc Hồng Đào một tấm áo choàng ngũ sắc để cô quấn lấy cơ thể và nâng cô lên. Lạc Hồng Đào nhếch mép cười, thầm chê bai lũ quái vật ngu ngốc không nhìn thấy cô đã bị xích chặt vào tường.
Nhưng thật ra, lũ quái vật kia không hề ngu ngốc. Sợi dây xích đủ dài để Lạc Hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dao-ba-kiep-van-cuoi-gio-dong/3387327/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.