Mục Hành từ xa đã nhìn thấy một đám zombie đang vây xung quanh biệt thự, cả đống trợn mắt đỏ ngầu, hau háu thèm thuồng. Mục Hành vẫn còn đang lo lắng không đến kịp, đã thấy mỹ nhân bảo bối của hắn đang đứng dựa vào cửa sổ vẫy tay mỉm cười với hắn. Cũng may chưa xảy ra chuyện gì, Mục Hành trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt chuyển sang bọn zombie lập tức trở nên lạnh lùng, mấy thứ này sao có thể tới gần mỹ nhân của hắn, thật khó chịu!
Du Lãnh ghé nửa người vào bệ cửa sổ, chống cằm nhìn Mục Hành loáng cái đã giải quyết xong đám zombie. Một chuyện vô cùng kinh dị máu me như vậy nhưng hắn ra tay cực kì ưu nhã. Anh chớp mắt, lúc đi xuống lầu, Mục Hành vừa vặn đi vào trong nhà.
Mục Hành theo bản năng giang tay đón Du Lãnh vào lòng, lạnh lẽo toàn thân hắn lặng lẽ tản ra, được hơi thở ấm áp kia che chở, bảo hộ.
Khóe miệng Mục Hành nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Trên người em bẩn lắm, ngoan ngoãn chờ trên giường không tốt hơn sao?”
Du Lãnh nhìn hắn không nói câu nào, tươi cười đắc ý trên khóe miệng tiết lộ tâm tình anh rất tốt.
Mục Hành bế Du Lãnh lên, ánh mắt chiều chuộng lại dung túng, “Vậy bảo bối, trước hết chúng ta cùng tắm, xong thì em nấu canh khoai sọ cho anh, được không?”
“Ừm.” Du Lãnh ôm cổ Mục Hành, híp mắt dựa vào lòng hắn, kệ Mục Hành ôm mình đi tới đi lui.
Hai người tắm rửa sạch sẽ, Mục Hành cầm khăn bông dày lau tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dang-sung-lao-cong/1308710/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.