Ánh mắt Mục Thuân Liêu tức khắc tối đen, nghiệt tử Mục Hành kia hoàn toàn không để lão ta vào mắt, lão nhất định phải cho nó đẹp mặt!
Nhưng việc này nói thì dễ nhưng Mục Thuân Liêu thật không biết phải làm như nào. Ông ta tự biết dị năng mình không mạnh bằng Mục Hành, đấu trực tiếp nhất định không nổi, nếu như vậy …..
Mục Thuân Liêu nhìn về bốn năm nhóm zombie đi bên ngoài, liền định ra một chủ ý: ….mượn đao giết người.
Cho dù Mục Hành mạnh đến đâu, nếu phải đối mặt với hàng trăm hàng ngàn con zombie thì nó còn có thể thoát thân được hay sao? Khóe miệng Mục Thuân Liêu gợi lên một điệu cười lạnh gáy.
Bạch Niệm cùng Mục Đình ôm nhau khóc sụt sùi không ngừng, nhìn như đang đau lòng vì Mục An, nhưng tròng mắt không ngừng đảo loạn lại làm bại lộ những suy tính trong lòng của bọn họ.
____________
Du Lãnh ngồi trong lòng Mục Hành, nghiên cứu hắc châu trên tay mình, “Lực tinh thần cũng không thể xuyên thấu được”.
Mục Hành nhàn rỗi bóc hạt dẻ cho anh, vừa bóc vừa đút, “Có thể tháo xuống không?”
Du Lãnh miệng lại bị đút thêm một viên hạt dẻ ngào ngạt, vươn tay kéo thử, lắc đầu, “Không được, không tháo ra được”.
“Tháo không được lại không biết đây là cái gì, may mà hiện tại không có gì nguy hiểm,” Mục Hành lau tay, xoay Du Lãnh lại đối mặt với hắn, “Chúng ta trước hết cứ mặc kệ nó, có lẽ vì hiện tại thời điểm chưa đúng thôi”.
“Thứ này rất quan trọng.” Du Lãnh nhìn hắc châu trên cổ tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dang-sung-lao-cong/1308708/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.