Leo núi là việc của chân tay, Du Lãnh muốn leo núi nhưng có tâm mà thân thể không cho phép.
Bởi vậy cả đoạn đằng sau Du Lãnh đều được Mục Hành cõng leo lên.
Mục Hành ngược lại vui vẻ rất tự giác cống hiến sức lực.
Sau khi lên núi bất chợt sương mù mới nổi lên, Mục Hành vô ý bị tách ra khỏi Văn Nhân Chí, hắn ngừng lại không dám đi tiếp, thầm nghĩ may mắn hắn đang cõng Du Lãnh trên lưng.
Du Lãnh ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt có chút trắng, anh nhướng mi nhìn xung quanh, thấy sương mù này có vẻ càng ngày càng đậm kéo kéo ngón tay Mục Hành, nói “Để anh xuống đi, sương mù như này đi trong núi không an toàn”.
Mục Hành sao có thể đồng ý với anh được, vừa mới rồi bọn Văn Nhân Chí đảo mắt đã không thấy tăm hơi, “Không được, em nhất định phải cõng anh mới được”. Mục Hành nghĩ một chút, động tác trên tay đem Du Lãnh từ trên lưng chuyển sang ôm trước ngực, âm thanh hắn mềm nhũn nói, “Không ôm anh trong ngực em không yên tâm nổi, anh mà biến mất lần nữa em sẽ thực sự không chịu được mất”.
Du Lãnh mím môi choàng tay ôm lấy cổ Mục Hành, “Em cúi đầu xuống đi….”
Mục Hành ngoan ngoãn cúi đầu, đối diện với đôi mắt xám nhạt màu của anh.
Du Lãnh nhẹ cười, ngẩng đầu hôn một cái lên khóe môi Mục Hành, nháy mắt liền biến thành mèo con chui vào trong túi Mục Hành, anh dù thế nào cũng sẽ không trở thành trói buộc của Mục Hành.
“Mieo~” Du mèo nhỏ từ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dang-sung-lao-cong/1308702/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.