Nhìn Mục Hành chạy như bay đi lấy, Du Lãnh bật cười một tiếng.
Từ sau khi bà ngoại qua đời, đây là lần đầu tiên anh cho phép một người bước vào thế giới của mình. Có lẽ Mục Hành chính là người mà bà ngoại nói chăng, người mà sẽ đi cùng mình cả đời người.
Mục Hành cầm vali chạy như bay vào phòng, trông thấy Du Lãnh thần sắc mới hòa hoãn một chút.
Mục Hành dựa vào người Du Lãnh, nhìn anh gõ số liệu máy tính, đầu hắn thực hỗn loạn, hai thái cực tuyệt vọng và kinh hỉ không ngừng xung đột.
Du Lãnh thấy hắn thần người, kéo tay hắn nói, “Ngồi lên đây”.
Mục Hành cởi giày lập tức lên giường. Du Lãnh nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, sau đó ngồi vào trong lòng hắn, tựa người vào ngực Mục Hành, hai tay tiếp tục di chuyển trên bàn phím, “Tôi là con lai”.
Mục Hành hai tay ôm thật chặt eo của anh, hai mắt chăm chú nhìn tay anh, “Ừm”.
“Tôi có mặt trên đời này là một sự cố ngoài ý muốn,” Khóe miệng Du Lãnh nhếch lên một chút, giọng điệu rất bình thản, tựa hồ như đang kể chuyện của người khác, “Mẹ tôi sinh tôi xong liền sống cuộc đời riêng của bà, tôi từ nhỏ lớn lên với bà ngoại”.
Nói đến đây Du Lãnh ánh mắt giật giật, con ngươi xám nhạt màu hơi trở nên ôn nhu, “Bà ngoại là một bà cụ hiền lành, bà đối với tôi rất tốt, à đúng rồi, sống cùng bọn tôi còn có một con mèo đen”.
Mục Hành nắm tay thật chặt, những thứ này hắn vẫn chưa bao giờ biết được.
“Vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dang-sung-lao-cong/1308687/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.