Mục Hành trở về lần này để tìm Mục Thuân Liêu đòi tiền, vốn là hắn dự định sẽ giả vờ ngoan ngoãn để ông ta phải hổ thẹn, Mục Thuân Liêu thích mềm không thích cứng, nếu làm vậy thì dễ lấy được tiền hơn.
Thế nhưng Mục Hành ngồi trên sô pha nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chả việc quái gì hắn lại phải nghẹn cơn tức kia. Trước đó Mục Thuân Liêu đã muốn đưa cho hắn năm phần trăm cổ phần công ty, coi như để nhanh nhanh đuổi được hắn cút ra ngoài. Lúc đó Mục Hành đương nhiên là không chịu, cơ mà bây giờ Mục Hành ngược lại cảm thấy như thế cũng rất được. Hiện tại Mục thị đang phát triển rất tốt, cổ phiếu bán qua tay cũng có thể kiếm được mấy chục triệu.
Nói đến cổ phần, Mục Hành mới đột nhiên nhớ ra một việc, hắn lấy điện thoại ra gọi vào một số điện thoại đã lâu không liên lạc…
Mục Hành không phải chờ quá lâu, từ cửa truyền đến vài âm thanh vui vẻ cười nói.
Chị Lý vội vàng đi mở cửa, nói, “Lão gia, đại thiếu gia đã trở về.”
Mục Thuân Liêu nhíu hai mắt, hừ lạnh một tiếng, “Nó trở về làm cái gì? Đã dọn đi rồi thì đừng có mà mặt dày đòi về.”
Bạch Niệm ôn nhu cười kéo lại cánh tay Mục Thuân Liêu, “Lão gia, em đoán Hành nhi cũng là nhớ anh thôi, vậy nên mới trở về nhà, đúng không Hành nhi?”
Mục Đình đem y phục trên tay vứt lên sô pha, trong mắt đắc ý, cười duyên nói, “Ca ca về nhà sao không báo trước cho cả nhà một tiếng?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dang-sung-lao-cong/1308680/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.