Quay người lại, thấy Diệp Khuynh cao ráo như trúc, áo quần tung bay.
Ta nhếch mép, cười lạnh khinh thường: "Đây là lễ đáp trả của Diệp đại nhân sao?"
Hắn mím chặt môi không nói, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào ta, ánh lên vẻ lạnh lùng.
Ta lạnh mặt, qua loa chắp tay: "Tiểu tử xin lĩnh giáo."
"Giá!"
Ta quát lớn một tiếng, hai chân kẹp chặt bụng ngựa.
Ngựa hí dài, tung vó phi như điên, cuốn theo cát vàng mù mịt lướt qua Diệp Khuynh.
Ta thật muốn quất hắn một roi ngựa.
Thôi bỏ đi, dù sao cũng là ta quá đáng trước.
___________
Ta và Diệp Khuynh không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Người ngoài lại quan tâm.
Diệp Lan hỏi ta: "Ngươi bị ca ca ta xử lý rồi à?"
"Ý gì?"
Y lùi lại hai bước, sợ bị ta đánh: "Sao dạo này không đi trêu chọc ca ca ta nữa?"
"Không có ý gì."
Đều là một loại người, ta khinh thường bọn Dương Văn Húc, cũng khinh thường Diệp Khuynh.
Cảm giác tội lỗi trước đây vì khiến hắn rơi xuống nước cũng tan biến hết rồi.
Qua lại đến giờ, ai cũng không nợ ai.
Nhưng ta thực sự không nuốt trôi được cục tức này.
Những công tử bột tay không thể bắt nổi một con gà thì rắn, chuột, gà, vịt, ong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dang-gui-tam-tu/3729784/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.