Viên Liễu không dám ra ngoài, chỉ đành ngồi lại trong góc.
Tuấn Triết thấy những người này ăn mặc giống ám vệ liền biết Viên Liễu xảy ra chuyện rồi. Có khả năng đã bị bắt đi.
Tuấn Triết bố trí người canh ở nơi này, không được rút dây động rừng. Bằng không Viên Liễu sẽ nguy hiểm tính mạng.
Nhan Hi nhìn đám người này, trầm ngâm.
Lịch Hà lo lắng: " Cứ để vậy có ổn không? ".
" Yên tâm, chúng bắt nàng ắt muốn biến nàng thành con tin. Ngươi theo dõi ở đây, có tin thì gửi ám hiệu chi viện sẽ đến ". Tuấn Triết nói xong quay lưng đi.
Bên trong hang, Viên Liễu ngồi gọn trong góc. Mắt nàng đột nhiên trĩu xuống, rơi nước mắt. Khóc một lúc, nàng lại đứng dậy, ngó ra nhìn không thấy ai. Nàng chạy ra chỗ cái cây nàng để ý lúc tới. Trên cây có quả, nàng trèo lên hái rồi nhanh chóng chạy vào. Ăn tạm cho qua bữa.
Nàng cứ ở đó đến chiều tối, Đông Quân chập chờn tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ.
Chàng nhìn lên thấy nàng đang viết gì đó lên vách đá.
Viên Liễu nghe tiếng động quay lại phát hiện người đã tỉnh. Nàng thản nhiên nói: " Tỉnh rồi à, Vương gia như ngươi lại bị ta đánh cho hôn mê cả ngày trời. Thế nào? ".
Đông Quân ngạc nhiên nhìn nàng. Sao nàng lại biết thân phận của mình?
Viên Liễu cười: " ngài nên nằm im một chút, đợi thời cơ ta đưa ngài về ".
Nàng thấy hắn cũng nhịn cả buổi rồi, lại gần: "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai/2855167/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.