Tiệp Trân ngồi một mình trong căn phòng tối tăm, chỉ có ánh đèn mờ hắt lên từng trang của cuốn nhật ký. Cô lật từng trang, từng dòng chữ. Nhưng tất cả đều là tên Liễu Hạnh - mẹ của cô. Cái tên này xuất hiện liên tục, lấp đầy từng trang, từng suy nghĩ của Trạch Dương. Cô run rẩy, tim đập loạn nhịp, từng giọt nước mắt từ khóe mắt lăn dài trên gò má. "Tại sao..." Cô thì thào, lòng dâng lên cơn đau đớn đến khó thở. Hóa ra, người mà cô yêu suốt bao nhiêu năm qua, người mà cô tưởng đã dành tình cảm chân thật cho mình, chỉ yêu cô vì cô giống hệt mẹ mình.
Từ khi còn nhỏ, Tiệp Trân đã ngưỡng mộ chú Trạch Dương, người mà cô tin rằng là chỗ dựa vững chắc trong cuộc đời cô. Nhưng giờ đây, những dòng chữ lạnh lùng trên giấy đã xé toang mọi niềm tin ấy. Cô cảm thấy mình như thể thân của mẹ, một bản sao không hoàn hảo. Mỗi lần chú nhìn cô, phải chăng là đang nhìn vào hình bóng của người phụ nữ mà chú thực sự yêu thương?
Nước mắt giàn giụa, cô không kìm chế được cơn giận đang bùng lên trong lồng ngực. Cô bắt đầu ném từng đồ đạc trong phòng. Chiếc bình cổ bị đập vỡ tan, gương nứt rạn, tiếng động vang vọng trong không gian trống trải.
"Tại sao? Tại sao lại là con?" Cô hét lên trong cơn tuyệt vọng. "Tại sao mẹ chết rồi mà vẫn không chịu buông tha cho chú ấy? Tại sao mọi thứ đều là về mẹ, không phải là con?"
Trong cơn tức giận, cô vô tình làm rơi cuốn nhật ký. Từ trong cuốn sổ ấy, một tấm ảnh cũ kỹ rơi ra. Tiệp Trân cúi xuống nhặt tấm ảnh lên. Bức ảnh đã ngả màu theo năm tháng, nhưng hình ảnh trong đó vẫn hiện lên rõ ràng. Đó là mẹ cô - Liễu Hạnh - cùng với Trạch Dương khi còn trẻ, thời hai người còn ở bên Canada. Họ đang đứng cạnh nhau, cười rạng rỡ, trông họ thật đẹp đồi. Đôi mắt mẹ cô sáng ngời, gương mặt ấy... thật giống cô, như một bản sao hoàn hảo.
Nhìn vào bức ảnh, Tiệp Trân cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt. "Tại sao... Tại sao con phải giống mẹ như vậy? Tại sao tất cả chỉ là vì mẹ?" Cô gào thét, đồi tay run rẩy xé toang tấm ảnh. Những mảnh vụn bay tung lên trong không trung, từng mảnh một rơi xuống sàn. Cô không thể chấp nhận sự thật rằng người đàn ông cô yêu thương lại chỉ yêu cô vì cô là hình bóng của mẹ mình.
"Tại sao chú không nói sớm với con? Nếu chú nói, con đã không si mê như thế này. Con đã không bỏ hết tất cả để yêu chú, không đi vào ngành cảnh sát chỉ vì chú là một Mafia.... Tại sao chú lại lừa dối con như vậy?" Tiệp Trân ngồi phịch xuống giường, ôm mặt khóc nức nở. Tất cả những gì cô tin tưởng suốt bao nhiêu năm qua giờ chỉ còn là đống đồ nát. Trạch Dương - người mà cô tin rằng sẽ luôn bảo vệ cô - đã phản bội lại tình cảm của cô, đâm vào tim cô nỗi đau không thể nào diễn tả thành lời.
Cô khóc, khóc mãi không ngừng, nước mắt tràn đẩy khuôn mặt. Trong thâm tâm cô, hình ảnh của Trạch Dương lúc này trở nên mờ nhạt và xa xăm, chỉ còn lại sự cay đắng và hận thù. "Chú chết rồi... giờ chú và mẹ hẳn là đang ở bên nhau... Hạnh phúc cùng nhau..." Cô thì thào trong nỗi đau tuyệt vọng. Cô không thể chịu đựng được ý nghĩ rằng mẹ cô, dù đã chết, vẫn chiếm trọn trái tim của Trạch Dương, để lại cô với một trái tim rách nát.
Cơn giận dữ chưa dứt, Tiệp Trân gom hết những đồ đạc của Trạch Dương - những kỷ vật mà anh để lại - và bước ra ngoài sân. Trong ánh lửa bập bùng, cô ném từng món đồ vào đống lửa, vừa đốt vừa hét lên: "Tại sao chú lại phản bội con? Tại sao chú không thể yêu con thật lòng? Chú muốn gì con cũng làm, con đã yêu chú đến mức nào chứ?"
Ngọn lửa bùng lên, thiêu đốt tất cả những kỷ niệm còn sót lại giữa cô và Trạch Dương. Tiệp Trân đứng lặng trước đống lửa, nhìn mọi thứ tan biển trong làn khói đen đặc. "Tất cả chỉ là ảo tưởng, tất cả chỉ là mẹ..." Cô nhắm mắt lại, cảm giác lạnh lẽo lan dần trong tim. Mọi cảm xúc trong cô giờ đây trở nên trống rỗng, không còn gì có thể níu giữ cô lại.
Khi tất cả đã cháy rụi, Tiệp Trân quay trở lại trong nhà, nhưng trái tim cô giờ đây đã bị đốt cháy thành tro tàn. Cô nhìn quanh căn phòng - nơi từng chứa đựng tình yêu và niềm tin của mình - giờ chỉ còn lại sự trống trải đáng sợ.
Cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy cô. Cô không thể chịu đựng nổi nữa. "Chú đã đi rồi... tất cả đã hết rồi..." Tiệp Trân thì thào trong tiếng khóc nghẹn ngào.
Cô quỳ xuống bên đống tro tàn, bàn tay chạm nhẹ vào đống tàn dư của những món đồ đã từng rất quan trọng với cô. Cảm giác đau đớn, mất mát xâm chiếm lấy tâm trí. Trong khoảnh khắc ấy, Tiệp Trân quyết định chấm dứt tất cả. Cô bước tới gần đống lửa vẫn còn cháy rực, đôi mắt trống rỗng nhìn vào ngọn lửa đang nhảy múa. "Nếu không thể có chú, nếu không thể được yêu, thì con sẽ theo chú... đi cùng chú."
Với một quyết định đầy đau khổ, Tiệp Trân lao mình vào đống lửa. Ngọn lửa nuốt chửng cơ thể cô, đốt cháy hết mọi cảm xúc, mọi kỷ niệm. Trong giây phút cuối cùng, cô thì thào: "Chú... con đã yêu chú... đến tận cùng."
.... The End. ...... The End…
.
.
.
.
Cái tên "Hoa Dại Trong Nước Mắt" mang ý nghĩa rất sâu sắc, biểu trưng cho những mối tình mù quáng, đầy bi thương và đau khổ. Hoa dại là loài hoa mọc tự do, không được ai chăm sóc, biểu trưng cho tình yêu hoang dại, không có điểm tựa. Nhưng cũng chính vì thế, tình yêu ấy dễ tan vỡ và bị vùi lấp trong nước mắt. Câu chuyện giữa
Trạch Dương, Tiệp Trân và hình bóng của Liễu Hạnh là một ví dụ điển hình cho một tình yêu như vậy-một tình yêu không có lồi thoát và mãi đọng lại trong sự dăn vặt.
Tiệp Trân từ nhỏ đã nuôi ảo tưởng rằng tình cảm của mình dành cho Trạch Dương, người chú ruột, sẽ có thể được đáp lại. Đối với cô, Trạch Dương không chỉ là một người thân, mà còn là người đàn ông duy nhất cô yêu bằng cả trái tim. Nhưng tình yêu của cô là mù quáng, bởi vì cô không thấy được rằng Trạch Dương không bao giờ có thể đáp lại tình cảm đó như cô mong muốn. Anh luôn bị ám ảnh bởi hình bóng của Liều Hạnh-người con gái anh yêu sâu đậm nhưng đã mất từ lầu. Đối với anh, Tiệp Trần chỉ là một sự thay thế, một hình ảnh mờ nhạt của Liều Hạnh mà anh cố gắng níu kéo trong vô vọng.
Trạch Dương không thể thoát khỏi quá khứ, và cái bóng của Liễu Hạnh là quá lớn để anh có thể yêu ai khác một cách trọn vẹn. Anh đã từng yêu Liễu Hạnh đến mức không gì có thể thay thế được. Và dù cho Tiệp Trân có cố gắng thế nào, cô cũng chỉ là "người thứ hai," người mang hình bóng của một ai đó anh không thể quên. Tình yêu của Trạch Dương với Tiệp Trân không phải là tình yêu thực sự, mà chỉ là sự thương hại và lấp đầy chỗ trống mà
Liều Hạnh để lại.
Ở chương cuối cùng này, sự thật rõ ràng hơn bao giờ hết. Tiệp Trân cuối cùng cũng nhận ra rằng tình yêu mà cô cố gắng nuôi dưỡng chỉ là một ảo tưởng. Cô đã tự lừa dối mình rắng tình yêu đó sẽ đem lại hạnh phúc, nhưng thực chất, nó chỉ mang lại nước mắt. Cô giống như bông hoa dại mọc lên giữa cơn mưa, ngậm đầy nước mắt, không thể nào sống sót nổi dưới sức nặng của quá khứ.
Trong khi đó, Trạch Dương cũng bị dằn vặt giữa quá khứ và hiện tại. Anh không thể yêu Tiệp Trân một cách thật lòng, vì tình yêu với Liễu Hạnh vẫn còn in sâu trong tâm trí anh. Tiệp Trân với anh chỉ là một cái bóng, một sự thay thế, nhưng không bao giờ có thể lấp đầy khoảng trống mà Liễu Hạnh đã để lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]