Trong sáu tháng làm việc không ngừng nghỉ, Tiệp Trân dần chứng tỏ mình là một cô gái mạnh mẽ và kiên cường.
Mặc dù mới chỉ được giao những nhiệm vụ nhỏ lẻ, nhưng không một lần nào cô lùi bước. Ngày qua ngày, những nhiệm vụ của cô dần trở nên phức tạp hơn, thử thách lòng can đảm và ý chí của Tiệp Trân. Từ theo dõi các giao dịch nhỏ đến truy bắt tội phạm lẻ, cô luôn dốc hết sức, kể cả khi bị thương hay kiệt sức.
Mỗi tối sau khi về nhà, Tiệp Trân đều ngồi kể lại cho Trạch Dương, người chú mà cô vô cùng kính trọng. Cô biết rằng Trạch Dương luôn lo lắng cho mình, nên không ngần ngại chia sẻ chi tiết về từng nhiệm vụ. Dù vậy, cô vẫn giữ lại những phần khó khăn nhất, không muốn làm chú mình thêm lo.
Một buổi tối tại nhà
"Chú, hôm nay cháu đã tham gia một nhiệm vụ ở gần bến cảng," Tiệp Trân vừa cởi áo khoác vừa nói, giọng cô pha chút mệt mỏi nhưng đầy tự hào. "Chúng cháu bắt được một nhóm buôn lậu ma túy. Tuy cũng căng thẳng, nhưng cuối cùng mọi việc đều ổn."
Trạch Dương ngồi ở bàn làm việc, chăm chú lắng nghe. Anh tuy là chú của Tiệp Trân, nhưng trong lòng luôn xem cô như đứa con gái mà mình phải bảo vệ. Đôi mắt anh thoáng qua một nét lo âu khi nghe đến những chi tiết nguy hiểm mà cô phải đối mặt.
"Cháu có sao không? Có bị thương ở đâu không?" Trạch Dương nhíu mày, nhìn Tiệp Trân đầy lo lắng.
"Chỉ là một vết xước nhỏ thôi chú, không sao cả. Đây chỉ là một phần công việc thôi mà." Cô nở nụ cười nhẹ, cố gắng trấn an anh.
"Cháu lúc nào cũng thế, cứ làm cho chú lo mãi. Dù sao thì cháu cũng giỏi thật, dám đối đầu với bọn tội phạm như vậy." Trạch Dương thở dài, nhưng trong ánh mắt vẫn có chút tự hào. Anh biết rõ những rủi ro mà cô phải đối mặt, nhưng anh cũng hiểu Tiệp Trân là một người không dễ bỏ cuộc.
"Cháu đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi mà. Mọi chuyện ổn cả," cô nói tiếp, kể chi tiết về cách cả đội đã bao vây bọn tội phạm và cách cô đóng góp trong việc bắt giữ chúng.
Trạch Dương gật đầu, lặng lẽ lắng nghe, nhưng bên trong đầu anh đang xoay chuyển với những suy nghĩ khác.
Những gì Tiệp Trân kể giúp anh hiểu rõ hơn về những thế lực ngầm trong thành phố, nhưng anh không bao giờ nói điều này cho cô biết. Anh âm thầm sắp xếp, bảo vệ cô từ xa mà cô không hề hay biết.
"Cháu làm tốt lắm, Tiệp Trân. Nhưng lần sau phải cẩn thận hơn nữa nhé, không được để mình bị thương đâu."
"Cháu biết rồi chú, sẽ cẩn thận hơn. Nhưng chú đừng lo, cháu sẽ không để mình gặp nguy hiểm đâu."
Một ngày khác, tại sở cảnh sát
Sau những nhiệm vụ nhỏ lẻ, Tiệp Trân dần nhận được sự chú ý từ cấp trên. Cô không còn chỉ là người mới nữa, mà đã chứng tỏ bản thần qua từng hành động. Một hôm,, đội trưởng, bước vào văn phòng với vẻ mặt nghiêm túc.
"Tiệp Trân, chúng ta có một nhiệm vụ lớn hơn dành cho em," anh nói, đặt một tập hồ sơ dày cộp lên bàn. "Đây là một trong những vụ án quan trọng nhất. Chúng ta sẽ đột kích vào một tổ chức buôn bán vũ khí trái phép. Đây là nhiệm vụ không dễ dàng, nhưng tôi tin em có thể đảm nhiệm."
Tiệp Trân cầm lấy tập hồ sơ, xem qua một cách kỹ lưỡng. Cô nhận ra rằng vụ này không chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, mà có thể nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng cô không hề do dự.
"Em sẽ làm hết sức mình. Khi nào chúng ta bắt đầu?" cô hỏi với vẻ quyết tâm.
Buổi sáng hôm sau
Sáng sớm, cả đội cảnh sát đã sẵn sàng. Địa điểm đột kích là một khu vực ngoại ô vắng vẻ, nơi bọn tội phạm buôn bán vũ khí đang ẩn náu. Không khí căng thẳng bao trùm toàn đội. Tiệp Trân, mặc dù là người trẻ nhất trong nhóm, nhưng với sự bình tĩnh và kỹ năng của mình, cô nhanh chóng hòa vào nhiệm vụ.
Khi tiếng súng nổ ra, cô không hề nao núng. Tiệp Trân nhanh chóng di chuyển, tìm nơi ẩn nấp và ra lệnh cho đồng đội tiến lên theo kế hoạch đã định. Tuy nhiên, trong lúc đột kích, cô không may bị trúng một viên đạn vào chân. Máu chảy ra thấm đẫm chiếc quần, nhưng Tiệp Trân vẫn tiếp tục chỉ huy, không cho phép mình dừng lại.
Cuối cùng, sau một cuộc đấu súng căng thẳng, bọn tội phạm đã bị bắt giữ. Khi mọi thứ kết thúc, cô mới ngồi xuống, kiểm tra vết thương của mình.
"Em làm rất tốt, Tiệp Trân. Không phải ai cũng có thể bình tĩnh và kiên cường như vậy trong tình huống này," Lý Hạo tiến lại, nhìn cô với ánh mắt đầy sự khâm phục.
Về nhà buổi tối hôm đó
Vết thương ở chân khiển Tiệp Trân khập khiếng khi về đến nhà. Trạch Dương, nhìn thấy cô như vậy, lập tức lo lắng.
"Tiệp Trân, cháu lại bị thương nữa à? Chuyện gì đã xảy ra hôm nay?" Trạch Dương nhanh chóng kéo cô ngồi xuống ghế, đôi mắt đầy lo âu.
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi chú, không sao đâu. Hôm nay bọn cháu đã đột kích một tổ chức buôn bán vũ khí. Khá căng thẳng, nhưng mọi việc cũng ổn cả." Tiệp Trân vừa kể vừa nén cơn đau.
"Cháu phải cẩn thận hơn, Tiệp Trân. Những nhiệm vụ như thế này không phải là chuyện đùa. Chú lo cho cháu lắm." Trạch Dương nhìn cô nghiêm nghị, nhưng giọng nói lại chan chứa yêu thương.
"Cháu biết rồi chú, cháu sẽ cẩn thận hơn. Nhưng đừng lo, cháu đã quen rồi mà." Tiệp Trân cười nhẹ, mặc dù trong lòng biết rằng chú mình luôn lo lắng cho cô, dù cô có mạnh mẽ đến đâu.
Trạch Dương thở dài, trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy bất an. Dù Tiệp Trân có giỏi giang và kiên cường đến đâu, anh vẫn luôn muốn bảo vệ cô khỏi mọi nguy hiểm.
Sáu tháng trôi qua, Tiệp Trân đã dần khẳng định mình là một nữ cảnh sát xuất sắc, được đồng nghiệp và cấp trên kính nề. Nhưng với Trạch Dương, cô vẫn mãi là cô cháu gái mà anh luôn muốn bảo vệ, dù cô có mạnh mẽ đến
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]