Trong suốt ba ngày Trạch Dương đi công tác, Tiệp Trân gần như bị giám sát kỹ càng đến mức cô không thể làm gì một cách tự do. Hai người vệ sĩ mà Trạch Dương cử đến ở cùng cô, còn tài xế riêng thì luôn túc trực sẵn sàng. Dù họ không ở chung phòng với cô, nhưng việc bọn họ ở ngay phòng khách gần cửa chính và nhà bếp cũng khiến cô có cảm giác bị theo dõi mọi lúc. Họ thậm chí còn nấu ăn cho cô, dù rằng cô không yêu cầu. Nếu cô không thích món gì, bọn họ sẽ đặt đồ ăn từ ngoài vào, nhưng tất cả đều dưới sự kiểm soát chặt chẽ của họ.
Tiệp Trân đôi khi cảm thấy bực bội vì sự giám sát quá mức này. Mỗi khi cô di chuyển hay có bất kỳ âm thanh nhỏ nào phát ra từ phòng mình, vệ sĩ của Trạch Dương ngay lập tức đứng trước cửa phòng cô, dường như để đảm bảo rằng cô an toàn. Dù biết rằng mọi thứ đều là vì sự bảo vệ của Trạch Dương, nhưng cảm giác bị theo dõi mọi lúc mọi nơi khiến cô trở nên căng thẳng.
Tối hôm đó, Tiệp Trân nằm trên ghế sofa, cầm điện thoại và lướt qua những thông báo công việc. Cô cố gắng tập trung vào những vụ án nhỏ mà mình đang theo dõi, nhưng tâm trí của cô cứ lang thang về sự chán nản mà những ngày này mang lại. Dù được Trạch Dương coi trọng và bảo vệ, cô vẫn không thể thoát khỏi cảm giác bị cầm tù trong chính ngôi nhà của mình.
Đột nhiên, điện thoại cô reo lên. Đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai-trong-nuoc-mat/3682070/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.