Trạch Dương ngồi bệt xuống gốc cây, lấy tay lau mồ hôi trên trán. Mặc dù tình hình đang căng thẳng, nhưng anh vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng sợ. Anh nhìn một lượt quanh đám đàn em, một số đang thở dốc vì cuộc chạy trốn vội vàng, một vài tên khác thì dính vết thương nhẹ nhưng vẫn cố gắng kìm nén cơn đau. Trạch Dương biết rõ tình thể hiện tại không cho phép sự lơ là.
"Nghe tao nói," anh cất giọng trầm, nhưng âm điệu rõ ràng và dứt khoát khiến tất cả phải dừng lại và chú ý.
"Chúng ta bị bao vây từ phía tòa nhà phía Bắc và bãi đất trống phía Nam. Tụi nó có bắn tỉa và cả bấy bom rải khắp nơi trong rừng. Nếu muốn sống sót, chúng ta phải thoát khỏi đây bằng cách mở một lối thoát an toàn qua hướng Tây, nơi có nhiều cây cối đề ẩn nấp."
Một tên đàn em run rẩy hỏi, "Nhưng... nếu tụi nó đã phục sẵn hết các hướng thì sao, đại ca?"
Trạch Dương hít sâu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào tên đàn em đó, khiến hẳn phải im lặng ngay lập tức. "Tao không có thời gian cho mấy cầu hỏi ngu ngốc. Tao đã nói hướng Tây an toàn hơn, thì đó là kể hoạch. Chúng ta sẽ chia làm hai nhóm. Nhóm một sẽ làm nhiệm vụ nghi binh, tạo tiếng động ở phía Đông để thu hút hỏa lực của chúng.
Nhóm còn lại sẽ di chuyển âm thầm theo tao về hướng Tây. Hiểu chưa?"
Cả đám đàn em gật đầu, không ai dám phản đối. Trạch Dương vạch ra một kế hoạch chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai-trong-nuoc-mat/3681525/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.