Mùa đông bắt đầu len lỏi vào cuộc sống của Tiệp Trân và Trạch Dương, không gian xung quanh dần dần bị bao phủ bởi những cơn gió lạnh đầu mùa. Từ cửa sổ phòng học, Tiệp Trân có thể nhìn thấy những bông tuyết lơ lửng rơi xuống, chầm chậm nhưng dày đặc, phủ trắng cả mặt đất. Đó là cảnh tượng đẹp mắt, nhưng với cô, cái lạnh của mùa đông luôn là một nỗi ám ảnh.
Cơ thể yếu ớt của Tiệp Trân không thể nào chịu nổi những cơn gió lạnh cắt da cắt thịt. Lúc nào về đến nhà sau những buổi học dài, cô cũng cuộn mình vào chiếc áo khoác dày cộm, nhưng dường như vẫn không đủ để xua tan cái lạnh thấm vào da thịt. Mùa đông với cô không chỉ là thời điểm của lễ hội, mà còn là chuỗi ngày phải chiến đấu với cảm giác lạnh lẽo và mệt mỏi.
Sau khi ăn cơm tối, Tiệp Trân thường cảm thấy buồn ngủ sớm hơn. Mỗi khi trời tối, cái lạnh càng làm cho cô khó chịu hơn. Không thể chịu đựng một mình, cô thường trốn vào phòng của Trạch Dương. Dù cô đã lớn, nhưng vẫn giữ thói quen nũng nịu, tìm kiếm sự bảo bọc từ người chú của mình. Kể từ nhỏ đến giờ, Trạch Dương luôn là người bảo vệ, chăm sóc cô như một người cha thứ hai, người mà cô có thể tin tưởng hoàn toàn.
Cô khẽ đẩy cửa bước vào phòng Trạch Dương, nơi ánh đèn vàng nhạt ấm áp đang chiếu rọi khắp không gian. Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bước đến bên giường. Trạch Dương ngồi trên giường, đang xem một quyền sách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai-trong-nuoc-mat/3676452/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.