Trạch Dương đứng thẳng dậy sau khi thì thầm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khải Minh đang cố gắng vùng vẫy vô ích trên chiếc ghế cũ kỹ. Đám đàn em lặng lẽ bước ra ngoài, để lại hai người trong không gian tối om, chỉ còn tiếng gió rít qua khe cửa và tiếng thở gấp gáp của Khải Minh.
Trạch Dương không vội vàng hành động ngay. Hắn muốn từ từ khiến Khải Minh cảm nhận được nối sợ hãi thật sự, không phải chỉ là sợ đau đớn về thể xác, mà là nỗi kinh hoàng ám ảnh tâm lý không thể nào xóa nhòa.
Anh rút từ trong áo khoác ra một chiếc điện thoại cũ kỹ, không có màn hình cảm ứng, chỉ có những nút bấm đơn giản. Bàn tay anh nhẹ nhàng lướt qua bàn phím, bẩm một chuỗi số. Điện thoại của Khải Minh trong túi áo rung lên nhưng cậu không thể với tới được vì bị trói chặt.
"Điện thoại mày đang rung đấy, Khải Minh," Trạch Dương nói, giọng điểm tĩnh một cách đáng sợ. "Mày có biết ai đang gọi không?"
Khải Minh ngập ngừng, không thể đoán ra được ai đang gọi mình trong lúc này. Tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên trong sự căng thẳng.
"Tao sẽ cho mày nghe một điều thú vị," Trạch Dương nói, bật loa ngoài lên.
Giọng nói của mẹ Khải Minh vang lên từ đầu dây bên kia, lo lắng và khẩn trương. "Minh Minh ơi! Con đang ở đâu vậy hả con? Mẹ gọi cho con cả buổi mà không nghe thấy gì. Con không sao chứ con trai? Hãy gọi lại cho mẹ ngay khi con nghe được tin nhắn này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai-trong-nuoc-mat/3674792/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.