Tiệp Trân nằm yên trên giường bệnh, tiếng máy thở oxy nhẹ nhàng vang lên đều đặn trong căn phòng trắng toát của bệnh viện. Ánh sáng từ chiếc đèn trên trần nhà chiếu xuống khuôn mặt nhợt nhạt của cô, phản chiếu lên những vết sưng còn lộ rõ. Bên cạnh giường, Trạch Dương ngồi lặng lẽ, đôi mắt trầm tư nhìn cháu gái mà lòng đầy những cảm xúc khó diễn tả.
Anh chưa từng nghĩ rằng Tiệp Trân lại có thể rơi vào tình trạng nguy kịch như thế này, càng không ngờ rằng cô bị dị ứng phấn hoa - điều mà anh chưa từng nghe cô nhắc đến. Tiệp Trân là đứa cháu gái mà anh yêu thương nhất, và việc cô phải nhập viện vì một bó hoa khiến anh không thể nào chịu nổi. Từng cơn nhói đau dội lại trong lòng khi anh nghĩ đến Liều Hạnh - người con gái trong quá khứ của mình, cũng đã từng bị dị ứng phấn hoa nặng nề giống như thế.
Trạch Dương ngả người dựa vào chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, đồi mắt anh khép hờ nhưng tầm trí anh thì tràn ngập những ký ức. Anh nhớ lại ngày đó, khi anh và Liễu Hạnh còn bên nhau, cô cũng bị sốc phản vệ do dị ứng phấn hoa. Cảnh tượng Liễu Hạnh đau đớn vì thiếu oxy, gương mặt tái nhợt và đôi tay run rẩy vẫn còn in sâu trong tâm trí anh, dù đã nhiều năm trôi qua.
"Không ngờ... Tiệp Trân lại giống Liễu Hạnh đến vậy..." Anh tự nhủ, giọng nói đầy sự trầm ngâm.
Anh không thể không nhận ra sự tương đồng giữa Tiệp Trân và Liễu Hạnh, từ khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai-trong-nuoc-mat/3674790/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.