Sáng hôm đó, Tiệp Trân thức dậy với cảm giác thư thái. Ánh nắng ấm áp len qua khe cửa sổ chiếu sáng căn phòng nhỏ, làm lấp lánh những hạt bụi li ti trong không khí. Cô vươn vai, khẽ mỉm cười khi nghĩ về buổi tối hôm trước. Dù Trạch Dương đã về rất muộn, cô vẫn cảm nhận được sự bình yên trong lòng khi biết anh vẫn luôn ở bên.
Bước xuống phòng khách, Tiệp Trân thấy Trạch Dương đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm cuốn sách, nhưng ánh mắt như đang lơ đãng. Cô tò mò bước lại gần, vừa định gọi anh thì bất ngờ nhảy lên và ôm chầm lấy từ phía sau.
"Chú Trạch Dương! Hôm qua chú đi đâu mà về muộn vậy? Lại bận công việc gì nữa sao?" Cô cười tươi, đôi tay ôm chặt lấy anh, không để ý đến việc Trạch Dương đang khẽ nhăn mặt.
Anh nghiến răng, cố gắng giấu đi cơn đau từ vết thương bên hông. Đêm qua, trong lúc thực hiện nhiệm vụ, anh đã bị dính một viên đạn lạc. Dù không quá nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nó vẫn đủ khiến mỗi cử động của anh đều đau buốt. Vết thương đã được băng bó sơ sài, và nhờ chiếc áo dài tay, máu không thấm ra ngoài. Nhưng mỗi lần Tiệp Trân động vào, anh phải kiềm chế không bật ra tiếng kêu đau.
"Không sao đâu, chú chỉ đi gặp vài người bạn cũ thôi." Trạch Dương mỉm cười gượng gạo, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Tiệp Trân, không hề biết gì, tiếp tục rúc vào lòng anh. Cô yêu quý Trạch Dương vô cùng, từ bé đến lớn, mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai-trong-nuoc-mat/3674784/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.