Sau khi nằm viện điều trị vài tuần, Trạch Dương cuối cùng cũng hồi phục, tuy nhiên trên cơ thể vẫn còn những vết sẹo đáng sợ. Mỗi ngày, anh đều phải dùng thuốc trị sẹo và kem bôi để làm mờ chúng đi, vì anh biết nếu Tiệp Trân phát hiện, cô bé chắc chắn sẽ thắc mắc. Làm sao mà một người "đi làm công ty" lại có những vết thương nặng như thế? Do đó, việc che giấu chúng là điều bắt buộc.
Trong suốt thời gian nằm viện, Trạch Dương không quên gọi điện về nhà mỗi ngày, lấy cớ công ty có quá nhiều việc để giải thích cho sự vắng mặt kéo dài của mình. Tiệp Trân, vốn đã quen với việc chú mình bận rộn công việc, nghe vậy cũng không nghi ngờ gì. Cô bé còn cảm thấy yên tâm hơn khi mỗi ngày đều nhận được cuộc gọi từ
Trạch Dương.
Trong thời gian này, công việc quản lý quán bar và các sòng bài lớn nhỏ được giao phó lại cho Lý Tinh. Lý Tinh là người đủ khả năng và kinh nghiệm để đảm đương việc này, giúp Trạch Dương yên tâm tịnh dưỡng mà không phải lo lắng quá nhiều về tình hình kinh doanh.
Sau khi tình trạng sức khỏe đã ổn định, Trạch Dương được xuất viện. Một buổi trưa yên ả, đàn em của anh đưa anh về tận nhà. Chiếc xe dừng lại trước cổng, Trạch Dương bước xuống, cảm giác nặng nề của những ngày nằm viện giờ đây như được gỡ bỏ khi anh nhìn thấy căn nhà thân thuộc. Bước vào trong, vừa lúc Tiệp Trân từ lớp học trở về. Cô bé nhìn thấy anh thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai-trong-nuoc-mat/3651092/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.