Sau đêm gặp được Hân, anh phải chạy đi lo việc của bang hội, truy tìm kẻ hãm hại anh và còn điều trị vết thương, anh chuẩn bị tinh thần gặp lại cô, phải thật chỉn chu và khỏe mạnh thật không ngờ hoàn cảnh gặp nhau thật khốc liệt, nhìn thấy cô liều mình lao vào đám cháy không sợ hiểm nguy anh khiến hoảng sợ, cô đúng là khác với những người phụ nữ anh đã gặp, không tỏ vẻ nũng nịu, yếu đuối, thật mạnh mẽ và kiên cường, anh đang ví von cô giống một vị tướng của dân tộc, bất giác anh mỉm cười, nụ cười hiếm hoi lắm mới xuất hiện trên gương mặt tuấn mỹ của Khang.
Hân nằm co ro trên giường bệnh đối diện với ông Thông, đêm qua do mệt mà cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, tỉnh dậy thấy mẹ đang ngồi bên cạnh bố, 5h sáng rồi vậy mà ông Thông vẫn chưa tỉnh dậy, Hân lo lắng hỏi mẹ.
- Bác sĩ vào khám lại cho bố chưa mẹ?
- Chưa con à, bác bảo bố vẫn tốt, chỉ đợi tình lại thôi, ngủ thêm đi con, lát nữa có sức mà bán hàng.
- Dạ vâng, hôm nay con nghỉ bán một hôm để đợi bố tỉnh lại, con đi mua đồ ăn sáng cho mẹ nhé.
Chuyện cửa tiệm bị cháy Hân không dám nói với mẹ, sợ bà Viên lo lắng lại đổ bệnh, cô phải tỏ ra thái độ bình thường để tiếp thêm năng lượng cho mẹ và bố thôi, Hân tìm điện thoại đã được sạc đầy pin, cô biết hai đứa em ở quê cũng dậy sớm để chuẩn bị đi học,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai-ai-thuong/2716519/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.