Hân tỉnh dậy sau cú tát nảy lửa của Trinh, hai chân và tay của cô bị trói chặt vào một cái ghế lớn, nằm giữa một căn nhà hoang, cô ta nhìn Hân cười khinh bỉ, sai đàn em mang một chiếc ghế gỗ đến, ngồi trước mặt Hân.
- Bất ngờ chứ? tai nạn mà không chết, cao số quá.
- Thì ra chị là thủ phạm, tại sao chị phải thế hả?
- Vì mày, tất cả là vì mày, thế mà mày còn ngu ngơ hỏi sao, tao bảo mày tránh xa Khang, sao mày dám trái ý.
- Anh Khang không yêu chị, không muốn cưới chị, con người của chị thật đáng sợ, anh ấy sẽ tìm thấy tôi, và xé xác chị ra trăm mảnh.
Trinh đứng dậy, đạp cái ghế ngã sõng soài dưới đất, bước đến và cho Hân thêm vài cái bạt tai, Hân đau điếng, khóe miệng rớm máu, nước mắt bắt đầu rỉ ra.
- Chưa biết ai xé xác ai đâu con ngu này, mày nghĩ anh ta yêu mày thật lòng sao? anh ta là của tao, và ngay ngày mai, anh ta và tao sẽ kết hôn với nhau, mày ngoan ngoãn thì tao cho mày 1 vé đến dự lễ cưới của chúng tao.
- Chị điên rồi, dù tôi có chết, anh Khang cũng không bao giờ cưới chị.
Tiếp tục là những cái tát như trời giáng, lên khuôn mặt xinh đẹp của Hân, nước mắt rơi xuống, không kìm nén được nữa, Hân biết là mình nóng vội, làm như vậy chỉ khiến cô ta nóng máu, và có thể giết chết cô lúc nào không hay, thế nên Hân bình tĩnh phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai-ai-thuong/2716497/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.