Trong bữa cơm tối như thường lệ, Hân nấu nhiều món ngon mà anh thích, cô đang đợi Khang về, anh chở bé Đào và XUaN về lại dưới quê, nên chắc chỉ ít phút nữa thôi anh sẽ về, đang loay hoay với món canh chua, cô nhận được điện điện thoại của bệnh viện, họ báo bố và mẹ của cô đều đang có dấu hiệu tỉnh dậy, đồng tử đã có chuyển động, rất nhanh…. Hân vứt bỏ tất cả mọi thứ, cô chạy ra ngoài gọi taxi đến bệnh viện, sợ hãi bản thân không đủ bình tĩnh để chạy xe máy, nhưng lúc này Khang cũng về tới, anh và cô vui mừng, cùng nhau đến bệnh viện…
Ngồi trước giường bệnh của bố mẹ, hân hồi hộp vô cùng, thi thoảng lại đi tìm bác sĩ, mong họ để ý đến bố mẹ cô, và đến tận 10h đêm, cả cô và anh vỡ òa trong nước mắt, nước mắt của sự hạnh phúc, cả ông Thông và Bà Viên đều tỉnh dậy, hân lắp bắp gọi bố mẹ, cô cứ như vậy vừa gọi bố mẹ vừa khóc.
- Bố mẹ, cuối cùng thì bố mẹ cùng chịu tỉnh dậy, con nhớ bố mẹ lắm.
- Hân à, con gái của mẹ…
Cả nhà ôm chầm lấy nhau mà khóc, cảnh tượng sum vầy mà lại đầy nước mắt thế này thật sự cũng khiến các bác sĩ, y tá cũng rưng rưng xúc động, Khang nhanh chóng gọi điện thông báo cho bố mẹ và cả Đào, Xuân, bảo hai nhóc con chuẩn bị đón bố mẹ về, hai đứa nghe tin xong cũng khóc cười thật lớn trong điện thoại.
Ông bà Tiệp nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dai-ai-thuong/2716493/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.