Buổi chiều, tổ trưởng môn toán phát bài kiểm tra đã chấm xong xuống, Lương Miểu lập tức áp đầu qua phía Liêu Dư Trì, “Anh Trì, được bao nhiêu điểm vậy?”
Liêu Dư Trì tùy tiện kẹp bài kiểm tra vào sách giáo khoa, “Có nhiêu đó.”
“Cậu vừa đi là ổng liền trở nên lạ lùng kì cục.” Lương Miểu là người thành thật, cậu ta còn tưởng là trưa nay Liêu Dư Trì có việc gấp, làm bài chưa xong là đã chuồn đi.
“Cậu làm ra được câu bốn không, cho tôi chép với?”
Liêu Dư Trì đưa bài qua cho cậu ta, Lương Miểu xem nó như thánh chỉ mà nhận lấy.
Mặt đầu chỗ trống đều đã điền vào, Lương Miểu không cảm thấy khiếp sợ, đây chính là trình độ của Liêu Dư Trì.
Cậu lật ra mặt sau, cả trang giấy đều đã điền…… Chờ chút, cái này là "Có nhiêu đó."? Không phải là đúng hết rồi sao?
Lương Miểu lật qua lật lại vài lần, đúng vậy, bọn họ còn chưa làm xong bài mà Liêu Dư Trì đã làm đúng hết rồi!
Quan trọng là người ta còn không quan tâm, nói xem có đáng giận không!
Vu Trung chấm điểm rất gắt, dựa theo lời ông, chỉ có bình thường quản lý nghiêm ngặt thì học sinh mới có thể cẩn thận từng li từng tí, lúc ra thi mới không để mất điểm.
Vậy nên khi kiểm tra đồng loạt thì điểm của lớp 8 rất cao, cũng đã có người đạt điểm tối đa.
Nhưng bình thường thì đừng ai mong được tròn 150 từ tay Vu Trung.
Có lẽ Vu Trung không thể bắt bẻ gì ở chỗ Liêu Dư Trì, thế nên ông vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-chi-tieu-ngu-hoan/1055335/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.