Trời càng về khuya, không gian càng trở nên tĩnh mịch, ánh đèn đường vàng vọt, héo hắt, im ắng người qua lại. Trong căn phòng tịch liêu, ngọn đèn ngủ mờ ảo, bà Hương ngồi gục đầu bên chiếc bàn, bên cạnh còn có một chai rượu dang dở. Mơ màng trong men rượu, tâm trạng của người phụ nữ càng trở nên yếu đuối. Tiếng khóc thút thít như ai oán, như tủi hờn cho số phận hẩm hiu, bất hạnh vang vọng trong đêm.
Đang ủ rũ, sầu bi, bà Hương vén ngược mái tóc, búi gọn gàng, đứng phắt dậy có vẻ quyết đoán chuẩn bị cho một chuyên đi xa. Bà nâng niu tấm hình đứa con trai bé bỏng, đã mãi mãi rời xa, đưa tay lau qua lớp bụi phủ mờ, khuôn mặt khôi ngô, rạng ngời của Thành như đang mỉm cười với bà. Cẩn thận bà đặt tấm hình ngay ngắn trên mặt bàn ở một góc trang trọng, lấy ra một chiếc hộp gỗ, bên trong có cuốn sổ đã cũ kỹ, nhưng vẫn giữ nếp từng trang giấy. Lần rở từng trang, từ lúc nào không thể ngăn dòng cảm xúc, đôi hàng lệ lăn dài trên gò má người phụ nữ khổ hạnh nhỏ xuống cuốn sổ.
Cặm cụi ngồi viết những dòng chữ cuối cùng gửi gắm cho tương lai và cũng là để khép lại những ký ức đau buồn xen lẫn ngọt ngào của cuộc đời bà. Chỉ sau ngày mai thôi bà sẽ trở thành người thiên cổ.
Cánh cửa sổ khép hờ, những ngọn gió khẽ khàng len lỏi đưa luồng hơi lạnh choắn lấy căn phòng. Bà Hương ngủ gục trên mặt bàn, trên tay vẫn còn cầm cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-cat-dang/2651913/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.