Edit: Khiija
Mọi người vây nhìn chậu hoa tàn, tiếng nghị luận bàn tán xôn xao, Lâm lão phu nhân nhìn qua chỉ hơi ngạc nhiên rồi thôi không nói, bảo người đến dọn chúng đi.
Nhất thời, không khí rơi vào tình thế im lặng xấu hổ.
Lục Chính Minh nhìn mọi người một lượt, thở dài: "Chậu hoa đẹp thế kia, lúc giao đi còn tốt vậy mà lại thành ra thế này, thật đáng tiếc."
Lâm Tư Vân trầm giọng nói: "Thật xin lỗi, là sai sót của khâu vận chuyển."
Lâm Tư Di cũng phối hợp nói mấy câu, tuy không nhắc đến Vưu Cẩn Vi nhưng tầm mắt lại luôn dừng trên người cô gái đang ngần ngơ phía sau.
Đương lúc phục vụ chuẩn bị quét những cánh hoa dưới đất vào sọt rác, Vưu Cẩn Vi bỗng tiến lên ngăn họ lại nói rằng tự mình sẽ dọn, nói xong cô ngồi xổm xuống nhặt từng cánh hoa, mỗi một cánh hoa nhỏ đều là tâm huyết cô sáng tạo ra, ít nhất cô sẽ không để chúng bị ném vào thùng rác trước mặt mình.
Nhưng nhiều hoa như vậy, dù nhặt thế nào cũng không xong.
Lục Gia Ngọc rũ mắt, nhìn bóng dáng lẻ loi đang ngồi xổm trên mặt đất.
Sắc mặt anh vẫn lạnh tanh, đứng đó nhìn vài giây rồi nhấc tay cởi áo vest ra tiến lên nhặt cùng cô. Lục Gia Doanh không đành lòng nhìn, cũng ngồi xổm xuống giúp đỡ.
Lâm Tư Vân tay nắm chặt thành quyền. Trầm mặc một lát, anh ta buông tay ra, tiến lên ngồi xổm xuống.
Lâm Tư Di im lặng nhíu mày, không ngờ mọi chuyện lại nháo nhào đến thế này, đã vượt qua tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-cam-hoa-chanh/998500/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.