Edit: Khiija
Lâm Tư Vân lịch sự mở cửa, giơ tay che trên khung cửa tránh Vưu Cẩn Vi đụng đầu, cô lễ phép cười nói cảm ơn.
Lâm Tư Vân đóng cửa xe, nhìn ngôi nhà duy nhất trong khu này.
Anh ta nhàn nhạt nói: "Đây chính là nhà bọn họ."
Vưu Cẩn Vi nhìn khu dân cư cũ, trong thời gian ngắn nơi đây đã được phá bỏ thành bãi đất trống, chỉ còn lại duy nhất một ngôn nhà hai tầng, cực kỳ dễ thấy.
Lúc này, cổng nhà đang đóng kín.
Từ vẻ ngoài có thể dễ dàng nhìn ra đây là một căn nhà cũ, đã sơn lại vài lần, từng mảng tường tróc ra loang lổ. Trước cửa treo một bó cây khô, nhìn không rõ là có những cây gì.
Vưu Cẩn Vi tiến lên vài bước, vừa định thò lại gần ngửi, cánh tay bỗng bị người phía sau giữ chặt, cô theo bản năng giãy giụa, quay đầu lại liền ngây người đối diện với một cặp mắt.
"Sao anh lại ở đây."
Trong lòng bỗng sinh ra một tia chột dạ, cô hỏi.
Lục Gia Ngọc liếc nhìn bó cỏ khô trên cửa, kéo người ra sau mình, cười nhạt: "Cái gì cũng dám thò lại gần? Sao lúc ngủ..."
Da đầu Vưu Cẩn Vi tê dại, lập tức bịt miệng anh lại.
Trước mặt nhiều người, anh đang nói nhảm gì vậy?
Lục Gia Ngọc nhìn cô xấu hổ, nuốt vế sau chưa kịp nói xuống bụng, quay đầu nhìn Lâm Tư Vân, châm chọc: "Đây là biện pháp anh nghĩ ra?"
Lâm Tư Vân bình tĩnh: "Cô ấy là chuyên gia trong lĩnh vực này."
Lục Gia Ngọc nhìn Vưu Cẩn Vi, cô nhỏ giọng kể lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-cam-hoa-chanh/998497/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.