Hai người chia sẻ phương thức liên lạc và tên họ, khi cô đang muốn mở miệng đàng trước bỗng truyền đến giọng nói rời rạc.
"Lại đây."
Lời ít ý nhiều, mang theo sự ngang ngược của người đàn ông.
Giọng nói dễ nghe như viên đá nhỏ rơi xuống miệng giếng, vang lên tiếng vọng trong trẻo nơi sâu thẳm.
Vưu Cẩn Vi nắm chặt cành hoa trong tay, ngước mắt nhìn.
Cách đó không xa, một thân hình thon dài đang đứng.
Mới hai ngày thôi mà tóc anh đã đổi thành màu xanh Klein phóng khoáng.
Anh đã tháo kính râm xuống, trên khuôn mặt trắng lợt lộ ra đôi mắt hai mí hẹp dài, con ngươi đen nhánh như màn đêm nơi vòng cực lạnh lẽo.
Vết thương ở đuôi mày đã nhạt đi không ít, không còn bầm tím.
Ánh mắt đó đang nhàn nhạt nhìn cô.
Vưu Cẩn Vi hơi lo lắng dời mắt đi, dừng lại trên cổ tay anh. Trên khớp cổ tay thon gầy trống không, không có đồng hồ cũng không thấy vòng ngọc.
Tiểu Mê nhìn cô một cái rồi gục đầu xuống đi về phía anh.
Lục Gia Ngọc một lần nữa đeo kính râm lên, lợi dụng tầm mắt bị che đi mà không thèm kiêng nể gì trắng trợn đánh giá người phụ nữ trước mặt.
Cô trang điểm nhẹ nhàng mang lại cảm giác thoải mái thanh tao.
Đôi mắt hạnh to tròn, từ đầu mày đến đuôi mắt đều toát lên vẻ ngây thơ ngoan ngoãn, cánh môi nhẹ nhấp, sau khi nhìn anh một cái liền quay đi lộ ra sườn mặt thanh thoát.
Từ góc độ anh nhìn sang, cô như loài hạc trắng* xinh đẹp mà cao ngạo.
Dáng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-cam-hoa-chanh/998470/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.