" />
Edit: Khiija
Trong căn phòng xa lạ, Vưu Cẩn Vi nhắm nghiền mắt nghe tiếng gió biển xa xa.
Đêm đến ở thành Bắc cũng có tiếng gió nhưng lại khác hẳn tiếng gió nơi đây, gió hoang mạc luôn mang theo nỗi niềm thê lương buồn bã, còn nơi đây có thể nghe được lồng lộng tiếng gió biển mênh mông.
Thành Bắc không mang lại cho cô quá nhiều cảm giác cô độc.
Đêm nay, nằm trên chiếc giường xa lạ lại khiến đáy lòng cô dâng lên một loại cảm xúc không tên. Càng đến gần Lục Gia Ngọc, được càng nhiều càng khiến cô sợ hãi, vì cô biết sớm muộn gì mình cũng sẽ mất đi những thứ này.
Vưu Cẩn Vi trốn vào trong chăn, muốn biết Lục Gia Ngọc bây giờ đang làm gì. Anh không có điện thoại nên không thể nhắn tin hỏi, cửa phòng lại khóa trái từ bên trong, chắc anh không lẻn vào đây được.
Vừa nghĩ đến đây, ngoài ban công bỗng có tiếng động.
Tiếng bồm bộp bình bịch như ai đó vừa nhảy xuống, loay hoay tìm cách mở cửa sổ ban công.
Cô sửng sốt, nhẹ nhàng xuống giường đến gần.
Ngón tay mảnh khảnh nắm chặt bức màn vén nó lên cao, ánh bạc lạnh lẽo của mặt trăng thoáng chốc đã nhanh nhẹn lẻn vào căn phòng sau lưng, cũng chiếu sáng gương mặt ngoài cửa.
Lục Gia Ngọc cách tấm cửa kính nhìn cô, tóc dài nhu thuận xõa tung, mắt hạnh hơi mở lớn trừng anh cùng ánh trăng trên cao.
Nhìn hơi ngốc, dường như chưa thể tin lá gan anh lại lớn như vậy.
"Mở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-cam-hoa-chanh/2989463/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.