Trời sáng.
Cơn mưa chiều tối qua như đã giội rửa khiến bầu trời trong xanh hơn, không khí tràn ngập mùi hương tươi mát của cây cỏ trong sương sớm.
Nhân viên văn phòng của sở Cảnh sát bắt đầu lục tục kéo nhau đi làm.
Nhậm Tư Đồ ngồi ngủ gục trên băng ghế dài, đầu vẹo qua một bên, còn Tôn Dao thì gối lên đùi cô, ngủ một cách ngon lành.
Tiểu Từ cả đêm không chợp mắt, cứ đi tới đi lui trên hành lang, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt.
Đầu bên kia của văn phòng rộng lớn này nối thẳng với phòng thẩm vấn, thế nhưng tới bây giờ mà vẫn chưa nhìn thấy có người từ trong ấy đi ra.
Không biết từ lúc nào, trong phòng làm việc truyền ra những tiếng động khe khẽ.
Tiểu Từ lập tức bước về phía đó, hé mở cánh cửa.
Đập vào mắt của anh đầu tiên là mấy viên cảnh sát với gương mặt mệt mỏi, sau đó mới nhìn thấy bóng dáng của Thời Chung.
Thời Chung từ trong phòng thẩm vấn bước ra, sau đó rời khỏi văn phòng làm việc, bước chân coi như là nhẹ nhàng nhưng mặt thì không giấu được vẻ lạnh lùng, chứng tỏ quá trình thẩm vẫn cùng chẳng vui vẻ gì cho cam.
Luật sư của Thời Chung đứng bên cạnh anh, hai người cùng bước ra khỏi phòng làm việc.
Đợi suốt cả đêm, cuối cùng cũng đợi được tới khi anh ra.
Tiểu Từ đưa tay gạt mồ hôi trên trán.
Ánh mắt của Thời Chung lướt nhanh qua mặt Tiểu Từ, sau đó hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-buom/3317982/chuong-87.html