Bằng chứng như núi.
Không thể cãi lại được.
Bị ép phải nhìn bản thân say khướt lại còn bị ghi hình lại, ngay cả Du Liệt cũng hơi mất tự nhiên. Anh khẽ nhíu mày rồi kéo cổ tay của Hạ Diên Điệp xuống: “Ai gửi cho em thế?”
Hạ Diên Điệp lờ đi: “Không phải anh đã nói rằng anh chưa từng khóc sao?”
“Do uống rượu nên thất thố thôi.” Du Liệt đáp: “Anh quên mất rồi, không tính.”
“...”
Một khoảng lặng kéo dài.
Du Liệt hơi tỉnh táo lại từ men say, ngước lên nhìn Hạ Diên Điệp vẫn đang ngồi sát trên đùi mình và không hề nhúc nhích: “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Em đang nghĩ tại sao anh lại giống như một đồ ngốc thế.” Hạ Diên Điệp đặt điện thoại di động xuống, đan hai tay ôm lấy cổ Du Liệt, sau đó ngửa mặt lên hôn anh: “Nếu anh cảm thấy khó chịu đến vậy thì tại sao không đến sớm hơn một chút? Rõ ràng anh biết rằng, chỉ cần anh cho em xem những thứ này thì không cần lâu như thế... Cũng đủ để trói buộc em bên cạnh anh từ sớm rồi.”
Tựa như ở lối ra vào này, sau khi nhốt Hà Ỷ Nguyệt ngoài cửa, Du Liệt đã đè Hạ Diên Điệp lên trước cửa rồi hôn cô một cách mất kiểm soát.
Một bức tranh hồ điệp cùng với một vài lời nói cũng đã đủ khiến cô phải khuất phục anh.
Yết hầu của Du Liệt khẽ động, bật ra tiếng cười nhẹ nhàng: “Em đang dạy anh cách bắt em lại rồi khóa chặt em bên cạnh anh hửm?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-buom/3317973/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.