Có một lời nguyền được các học sinh thành phố Khôn truyền tai nhau, rằng cứ đến tháng sáu hằng năm, cho dù những ngày trước đó có trời trong nắng ấm, thoáng đãng vô ngần, không một áng mây thì thời tiết hai ngày diễn ra kỳ thi đại học luôn luôn đột nhiên trở nên âm u hoặc mưa tầm tã.
Vốn dĩ Hạ Diên Điệp không tin vào điều đó, cho đến khi cô tự mình trải qua cơn mưa to như trút nước vào ngày thứ nhất thi đại học.
"Ông trời biết chúng ta đang độ kiếp đó, độ kiếp đó!" Tối hôm ấy, Kiều Xuân Thụ vừa gặp Hạ Diên Điệp đã gào thét inh ỏi, sà vào lòng cô.
...
Sợ bọn học sinh thấp thỏm không yên, ngay ngày thứ nhất thi xong, trường cấp ba Tân Đức đã yêu cầu toàn thể học sinh về trường học tiết tự học buổi tối.
Kể ra thì Hạ Diên Điệp có vẻ hơi xui xẻo, được phân đến địa điểm thi cách trường cấp ba Tân Đức cực kỳ xa, gần như là địa điểm thi xa nhất trong thành phố Khôn.
Hạ Diên Điệp vỗ về Kiều Xuân Thụ: "Sao thế?"
"Còn sao nữa, Toán khó quá trời! Khó chết đi được, khó thấy mẹ luôn!" Kiều Xuân Thụ ôm chầm lấy Hạ Diên Điệp, khóc hu hu như chó.
Hạ Diên Điệp tưởng chuyện nghiêm trọng lắm nên muốn an ủi mấy câu, nhưng sau đó phát hiện Kiều Xuân Thụ chỉ "sét đánh thôi chứ không mưa" thì lấy làm bất đắc dĩ, đẩy cô ấy sang một bên.
Nhận ra tâm trạng của Hạ Diên Điệp có phần đi xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-buom/3317933/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.