Hôm nay, bầu trờitrong xanh cùng những tảng mây bồng bềnh, nắng nhẹ lên sau khi sương đã tan.Ngoài kia, con người ta vẫn hoạt động như mọi khi. Họ vẫn đi làm, trẻ con vẫnđi học, cụ già vẫn đi tản bộ…Nhưng có ai thấy một cô gái trong bộ váy trắngđang gào khóc đuổi theo tử thần để đòi lại người mình yêu. Cô chạy băng ca đangđẩy anh vào bệnh viện, gương mặt không lấy một giọt máu, anh nằm đó bất động,không còn mỉm cười nhìn cô được nữa, mãi mãi… Bệnh viện, nồng nặc mùi thuốc. Họchờ ở ngoài phòng phẫu thuật, cô đứng đó, đứng suốt bốn tiếng không cử động, cứđứng chết chân tại cửa phòng rồi nhìn vào cái cửa sắt lạnh toát chờ anh. Giađình, bạn bè khuyên cô hãy nghỉ ngơi, cô không có phản ứng, cô tin, cô chờ, vìtin anh nên cô sẽ chờ, anh đã hứa là sẽ có trách nhiệm với cô, anh hứa thì nhấtđịnh anh làm được, anh sẽ không bao giờ nhẫn tâm ruồng bỏ cô thêm lần nữa đâu.
Lại bốn tiếng nữa đi qua, cô vẫnđứng đó. Ai khuyên cô cũng không tác dụng, cô như biến thành khúc gỗ không cótri giác, mắt vẫn dõi về phía cửa.
Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, mọingười đều đứng dậy chờ kết quả. Cô cố cử động chân mình, nó tê cứng, vậy mà côvẫn đi những bước khập khễnh tới nắm chặt tay bác sĩ Hoàng Khánh, ông ấy tháokhẩu trang, nhìn mọi người, rồi nhìn Thiên Nghi. Cô không nói gì, chỉ hướng đôimắt mong đợi vào ông. Không gian lắng động, nghe rõ nhịp thở của từng người.
"Hoàng…"
"Xin lỗicon…" Ông cắt ngang lời nói của cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bo-cong-anh-se-bay-ve-dau/77006/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.