Cô ấy từng hỏi tôivô số lần. Cô ấy từng muốn tôi cho cô ấy biết điều bí mật đó.
Cô ấy hỏi: "Tạisao anh lại yêu em?"
Tôi cũng muốn biếtvì sao tôi lại yêu cô ấy, tôi cũng nhiều lần hỏi chính bản thân mình vì sao lại yêu người con gái đó.
Cô ấy nói cô ấykhông nổi bật, không xinh xắn, không tài giỏi, không dịu dàng, không yêukiều,…rất nhiều thứ không.
"Vậy tại saoanh lại yêu em?"
Anh cũng muốn biết,sao anh lại yêu em?
Là anh?
Là em?
Là định mệnh?
Anh không biết, quảthực ngay chính anh cũng không biết vì sao anh yêu em nữa, Nghi Ngốc của anh à.
Nhưng anh chỉ biếtmột điều. Anh yêu em từ lần đầu tiên anh thấy em, từ nụ hôn đầu tiên em traoanh.
Không ai biết rằng, tôi đã yêu cô ấytừ khi trong mắt cô ấy, tôi không là gì cả. Với Thiên Nghi lúc đó, chỉ có ngựatrắng, có tình yêu lãng mạn kia. Còn tôi, tôi mãi là ngựa đen, là người màkhông thể nào cô ấy yêu được.
Thế giới của tôi,thế giới của cô ấy. Là hai thế giới khác nhau.
Tôi của năm mười sáutuổi là một thằng chẳng ra gì, từ khi An An bỏ đi, tôi lao vào ăn chơi, hếtcùng Gia Minh rong ruổi trong bar này đến bar nọ, lại cùng thằng bạn Tuấn Nguyênđùa giỡn với tử thần trên những đường cao tốc.
Tóc tôi lúc đó màu ngã vàng, thật ratôi rất yêu màu đen, nhưng để đầu tóc đen như thế, đám bạn ăn chơi hết thằngnày đến thằng khác bàn tán, thế là tôi nhuộm tóc.
Tôi đi học mà thời gian ngồi trênmôtô còn nhiều hơn thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bo-cong-anh-se-bay-ve-dau/77004/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.