Tôi ngủ rất lâu, nửa đêm thức dậy ăn uống một chút, lại tiếp tục ngủ. Giấc ngủ là một phương thuốc hay để chữa thương, chỉ đứng sau thời gian. Sáng sớm ngủ dậy, Uyển Vân và bạn cùng phòng đã đi làm, họ để lại cho tôi một chén cơm chiên trứng, bên cạnh còn có dưa muối mà cha mẹ Uyển Vân mang đến. Cô sợ cơm bị khô, còn cố ý dùng đĩa sứ che miệng chén lại, tôi nhanh chóng cơm nước xong, gọi cuộc điện thoại, đặt một phòng khách sạn. Không thể làm phiền Uyển Vân mãi. Tôi gửi lại một tờ giấy cảm ơn cho Uyển Vân, rời khỏi nhà cô.
Xem TV một buổi chiều ở khách sạn, rốt cục Chu Thiệu gọi điện thoại, tôi nói cho hắn biết tôi đang ở đâu, hắn nhanh chóng qua đây. Tay xách theo một túi đồ ăn lớn, mì ăn liền, xúc xích, bánh mì, sữa. Tôi quyết định không nói với hắn chuyện đã xảy ra giữa tôi và Đinh Hạ, là thật sự sợ hắn phải mang gánh nặng lớn hơn trong lòng.
Hai chúng tôi pha hai tô mì, hắn nói cho tôi, việc kiểm kê tài sản của công ty hết thảy thuận lợi, dù rằng sẽ không dễ dàng để hồi phục như ban đầu, nhưng vẫn có một số bạn hàng cũ, xem ra có thể chống chọi tiếp, tôi hỏi hắn có cần thêm tiền hay không, hắn vội vã xua tay, “Số tiền đó đã đủ để mình trả một thời gian rồi, giờ mình có thể ứng phó, thuê ít đi vài người, sẽ ổn.”
“Chu Thiệu, mình không hề yêu cầu cậu trả tiền, mình làm tất cả chuyện này một cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-binh-chia-tay/45135/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.