Đèn cảm ứng âm thanh ở hàng lang bị hỏng, tôi lần mò lên lầu, đêm nay chỉ có một mình tôi trong căn nhà này. Tôi mở máy vi tính, phòng tán gẫu đồng chí đã kín hết chỗ, tựa hồ mọi người đều có sức lực và thời gian vô hạn. Tôi tùy tiện add đại một người, đối phương nhắn đến “170651”, tôi đáp “Tôi chỉ muốn tâm sự mà thôi.” Đối phương trả lời “Có bệnh hả, ai cũng bận rộn như vậy, không phải để lên giường, mà để nói chuyện phiếm?” Không đợi đáp lại đã cho tôi out. Tôi ngây ra một hồi. Quyết định tắt máy đi ngủ. Trong vòng một ngày, tôi mất đi bạn cùng phòng đã ở chung một năm và người bạn trai hơn ba năm. Tôi ngủ không yên, nhớ tới gương mặt anh tuấn và cơ thể ấm áp của Chu Thiệu trước đây, trong lòng cảm thấy vô hạn trống vắng. Tan tầm ngày hôm sau, tôi gặp được khách thuê phòng, cô tên Uyển Vân, có một mái tóc dài màu nâu, mặc váy đen. Tôi giúp cô dọn hành lý đơn giản vào nhà. Chúng tôi thương lượng qua loa về chi phí điện nước ga, bầu không khí hòa hợp, Uyển Vân là một cô gái phóng khoáng. Cô kể chuyện hôn nhân của mình cho tôi nghe, cô vì bạn trai mà vượt nghìn dặm xa xôi đến thành phố này, đón tiếp cô lại chỉ có tranh cãi về sính lễ, đồ cưới, nhà ở, chồng ngoại tình. Hiện tại đang ra tòa vì tiền căn nhà. Uyển Vân nói với tôi cô đã nghĩ thông suốt rồi. Tôi kể cho cô nghe một chút về chuyện tình yêu của mình. Uyển Vân im lặng nghe một hồi, phân tích cho tôi rằng: “Chắc chắn là anh ta có người yêu khác rồi.” Tôi giật mình, tôi nghĩ Chu Thiệu nhất định là chán tôi, nhưng không nghĩ tới trường hợp này. “Muốn chứng thực không? Hay là bỏ ngay luôn? Dù sao thì cũng chia tay rồi.” Uyển Vân nhìn tôi. Tôi suy nghĩ một chút. “Tôi cần phải chứng thực.” Đối với những chuyện thế này, Uyển Vân đã thành thạo lắm, cô nhanh chóng dùng mánh khoé giúp tôi điều tra ra nhật kí thuê nhà nghỉ nhiều lần của Chu Thiệu. Hắn lên giường với phụ nữ, trước đây hắn nói với tôi rằng hắn không cương nổi với đàn bà. Tôi xem sự thật mà Uyển Vân đưa cho mình, vậy mà cười ra tiếng. Tôi kể qua loa một ít cho Đinh Hạ, hắn đang đi nghỉ ở Maldives cùng Trình Phương Khiêm. Đinh Hạ còn giúp tôi nghe ngóng từ bạn học khác, cho tôi một cái tin càng chấn động hơn. Chu Thiệu sắp sửa kết hôn. Các bạn học khác hầu như đều biết hết cả rồi, duy chỉ có tôi không biết, Chu Thiệu là quá không để ý tôi hay là quá quan tâm tôi đây? Tôi gọi cho Chu Thiệu. Hắn nhanh chóng bắt máy, “Thương Vu Thiên, mình nghĩ rằng cậu sẽ vĩnh viễn xem mình là người xa lạ.” “Thứ bảy cậu sẽ kết hôn?” Tôi đi thẳng vào vấn đề. Hắn im lặng một lát rồi dứt khoát thừa nhận, “Đúng vậy, mình sắp kết hôn, xem mắt quen nhau. Gia thế tương đối. Nhưng cậu biết rõ mình yêu cậu, chưa bao giờ lãng quên cùng với cậu…” Tôi cắt ngang lời hắn, “Điềm ngôn mật ngữ, mình nghe đã nhiều lắm. Tiếc rằng chúng ta không thể vĩnh viễn sinh hoạt trong ảo giác.” Tôi cúp điện thoại. Có thể là sợ tôi lúng túng, Uyển Vân vào phòng mình đóng cửa lại. Nửa đêm Đinh Hạ lại gọi điện thoại tới, hắn sợ tôi xảy ra chuyện. Kỳ thực hắn lo lắng thừa, tôi là một người vô cùng vô cùng yêu quý bản thân. Không có ai yêu bản thân mình hơn được tôi. Mặc kệ thế nào, sống chính là tốt nhất. Hôn lễ thứ bảy đương nhiên tôi không đi, ngủ nướng một giấc sau đó đi dạo siêu thị với Uyển Vân, mua đồ ăn và dầu gạo mà tuần này cần. Uyển Vân bạn cùng phòng tốt tính của tôi, mỗi ngày quét dọn nhà cửa, chưng hoa tươi, nấu món canh ngon miệng cũng để cho tôi một chén; có qua có lại, những việc bẩn và vất vả đều là tôi làm, thỉnh thoảng cô nàng về muộn, tôi sẽ đi đón về nhà. Uyển Vân ôm lấy cánh tay tôi, chúng tôi cùng đi bộ trên con đường ban đêm như một cặp tình nhân, chỉ là chúng tôi không phải. Uyển Vân nói cho tôi biết cô bị lãnh cảm, bị chồng trước dằn vặt nên vô cùng sợ hãi chuyện vợ chồng. Nhưng tôi thì có nhu cầu, tôi cần có bạn trai mới, tôi nghĩ. Đinh Hạ giới thiệu người mới cho tôi, là một thầy giáo vật lý, hắn tên Vương Phong, trước kia từng có hảo cảm với Đinh Hạ. Chúng tôi gặp mặt tại một tiệm Hot Pot City, hắn lớn hơn tôi một tuổi, diện mạo xem như chỉn chu, nghề nghiệp cũng ổn định nhàn hạ. Hắn đã xuất quỹ nhiều năm, không có mối lo chuyện kết hôn, có điều xưa giờ chưa có bạn trai. Theo cách nói của Đinh Hạ, gã này có thể xưng là cực phẩm xử nam. Khi nắm tay nhau, hắn hồi hộp đến nỗi bàn tay toàn là mồ hôi, tôi cảm giác được rằng hắn thích tôi, hắn nói trông tôi còn đẹp hơn Đinh Hạ nữa. Hai chúng tôi nói chuyện cũng không tệ. Hắn không biết uống rượu, nhưng cũng uống với tôi vài hớp. Hắn lái một chiếc Alto nhỏ, đưa tôi về dưới lầu nhà. “Em lên lầu cẩn thận một chút.” Hắn nhìn tôi, tôi sát mặt đến gần, hôn một cái lên môi hắn. Hắn có vẻ rất vui mà cũng rất ngượng ngùng. Tôi vẫy tay với hắn rồi lên lầu. “Như thế nào?” Uyển Vân rót một ly trà cho tôi. Tôi cười, “Gân gà gân gà.” Cô nàng tỏ vẻ đã hiểu. Nói tiếng ngủ ngon với Uyển Vân, tôi gửi tin nhắn kể qua loa cho Đinh Hạ, có thể qua lại xem sao. Đinh Hạ không nhắn lại, đoán hắn đang bận tối mắt, tôi không làm phiền nữa. Lần đầu lên giường với “vật lý nam” là ba tuần sau đó, mọi chuyện thuận theo tự nhiên, dẫn hắn đi thuê phòng, hắn hoang mang không biết làm như thế nào, tôi đè hắn lên giường, dùng đôi môi và đầu lưỡi gợi lên lửa dục vọng của hắn, tiếng rên rỉ kiềm chế cũng xem như hấp dẫn, khi tôi đi vào hắn, hắn đau đớn ôm chặt tôi. Tôi và hắn làm ba lần. Sau khi làm xong, hắn mỏi mệt quá trực tiếp ngủ như chết. Cuối năm xảy ra một việc, không ngờ công ty Chu Thiệu lại có việc hợp tác với công ty tôi. Chúng tôi phụ trách một quảng cáo tuyên truyền sản phẩm cho họ, tôi nghĩ bụng nếu như người phụ trách bộ nghiệp vụ là Chu Thiệu, thì hắn sẽ không hợp tác với công ty chúng tôi. Cũng giống như nếu đó là tôi, nhất định cũng như vậy. Nhưng tôi không hề cố tình lảng tránh đụng mặt hắn, mỗi lần có triển lãm ông chủ gọi đi thì tôi đi ngay. Mà hắn cũng chỉ có lần đầu tiên nhìn thấy tôi thì hoảng hồn một phát, còn lại đều là bình thường. Sau khi kịch bản hoàn thành, Chu Thiệu mời mọi người ăn cơm, ông chủ cũng ở đó, tôi không có cách nào từ chối, mọi người cùng ăn một bàn, kính rượu gắp thức ăn vui vẻ náo nhiệt, tôi và Chu Thiệu chạm ly cứ như thể chưa bao giờ từng có yêu đương. Ăn đến phân nửa, vợ Chu Thiệu đến tìm hắn, cũng bị mọi người giữ lại ép buộc kính rượu. Đồng nghiệp nhỏ giọng nói cho tôi biết cha cô ta là chủ tịch của một xí nghiệp vật liệu xây dựng cỡ lớn trong thành phố, tôi nhìn vợ hắn, vóc người hơi đẫy đà một chút, đôi mắt to to, coi như là một phụ nữ xinh đẹp. Chu Thiệu gắp cho cô ta vài món ăn, phỏng chừng là món cô ta thích, nhỏ giọng nói đùa với cô ta. Tôi lại uống mấy ly bia, một lát sau, dạ dày bắt đầu đau đớn âm ỉ, đôi lúc nằm bò lên trên bàn, Chu Thiệu thỉnh thoảng nhìn tôi một cái, hắn và tôi qua lại hơn ba năm, dĩ nhiên biết rõ vấn đề của tôi. Hắn đứng lên chào hỏi vài câu, rồi đưa vợ về, lại còn gọi đi mấy nhân viên của công ty hắn, bữa cơm rốt cục kết thúc. Lúc hắn đi, tôi gật đầu với hắn, trong lòng tôi hiểu, chúng tôi quả nhiên thần giao cách cảm, đối phương đang nghĩ cái gì lẫn nhau đều biết cả, nhưng như vậy cũng có ích lợi gì đâu, hắn đã là chồng người ta. Tôi cười khổ với chính mình. Lúc về đến nhà Vương Phong gọi điện cho tôi muốn hẹn tôi đi nghe nhạc hội, tôi nói cho hắn tôi đau dạ dày không muốn ra ngoài, không đến nửa tiếng, hắn cầm một túi thuốc đến nhà tôi. Uyển Vân nhiệt tình mở cửa cho hắn, nháy nháy mắt với tôi rồi đi về phòng mình. Tôi uống thuốc hắn mua, hắn đứng dậy toan đi, tôi kéo một phát: “Đã trễ thế này, thôi đừng về nữa.” Hắn mừng lắm. Tôi giữ hắn lại, nhưng không có tâm trạng làm với hắn, dạ dày tôi đau cực. Cuối tuần, Đinh Hạ đến thăm tôi, hắn mang rất nhiều bao lớn bao nhỏ đồ lưu niệm Maldives về cho tôi. Đinh Hạ phơi nắng đen thui, hàm răng trông có vẻ trắng hơn. Hắn liếng thoắng cái miệng kể cho tôi những điều mắt thấy tai nghe trong chuyến du lịch, Trình Phương Khiêm có bao nhiêu rộng rãi, giờ hắn đang ở trong một loại trạng thái gọi là phấn khích. Tôi nói với Đinh Hạ rằng chỉ cần hắn vui vẻ là được. Hắn gật đầu, “Ai nói không phải nào? Người sống trên đời vài chục năm, đương nhiên là phải vui sướng.” — * “Gân gà gân gà”: Ý nói gân gà nếu bỏ đi thì tiếc, ăn vào thì không ra gì. (Nguyên văn: “kê lặc kê lặc”, một điển tích của Tam quốc chí: Ngày nay người Trung Quốc vẫn hay dùng từ kê lặc – gân gà để chỉ một sự vật không có ích hay không còn dùng được nhưng người ta vẫn tiếc rẻ chưa muốn ném vào thùng rác. * Hot Pot City: hệ thống cửa hàng lẩu cay (tương tự thức ăn nhanh KFC) * Maldives: tên chính thức là Cộng hòa Maldives, một trong những điểm du lịch nổi tiếng với làn nước trong veo, bãi biển cát trắng trải dài và những khu nghỉ dưỡng 5 sao. Đảo quốc này là khối kết hợp của khoảng 1.190 hòn đảo trải dài trên hơn 35.000 mét vuông của Ấn Độ Dương và về phía bờ Tây của Sri Lanka.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]