Từ ngày hắn đánh nàng thì hắn không còn tới cung nàng nữa, đi qua có gặp thì cũng không nói lấy một câu. Nàng cũng chẳng hành lễ, cũng chẳng thèm nhìn lấy hắn một cái, nàng chỉ đi thẳng không cúi không ngẩng đầu chỉ đi thẳng đi không thấy ai. Ánh mắt nàng vô hồn nhưng có phần thất vọng len lỏi, thật sự nàng thất vọng rất nhiều, nàng nào ngờ hắn đánh nàng chỉ vì lời nói vô căn cứ của ả Tào Thiên Bích. Thân làm Hoàng Hậu nhưng cũng chẳng bằng một ả phi tần xảo quyệt.
Lúc trước hắn bỏ bên triều chính mà đắm chìm vào cảnh đẹp với ái phi của mình, bây giờ thái hậu một lần nữa giục hắn mau thuyết phục, lấy sự tin tưởng của các đại thần. Các đại thần thực bức xúc khi hắn bỏ bê việc nước như vậy, không lấy dân làm trọng như trước, ai ai cũng thấy hắn thay đổi toàn diện, không còn là thái tử điện hạ vạn người ngưỡng mộ nữa.
Hắn nhận thấy quyền lực dần rời khỏi tay nên quyết định thượng triều. Lâu lắm rồi hắn mới lên triều có chút không tự tin.
Hắn bước vào đại sảnh, từng bước từng bước tiến lên vị trí của hoàng đế, phất tay áo nghiêm chỉnh ngồi xuống. Các đại thần lần lượt cúi đầu hành lễ với hắn.
"Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Cuộc thượng triều bắt đầu, mọi sự hiểu biết của hắn như trôi tuột, không còn giỏi toan tính đưa ra giải pháp thích hợp nữa mà hoàn toàn dựa vào các đại thần đưa ý kiến, không biết ý kiến có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bi-ngan/2552220/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.