Quý Lộng Xuân nhà chỉ có bốn bức tường, không thể có đủ năm trăm hai lượng mua khu đất kia. Hắn tìm mấy bằng hữu, quyền tiền một ít, cũng bất quá chừng trăm hai lượng mà thôi, lại đi vay chút tiền, vay được hai trăm hai lượng, tổng cộng cũng chỉ ba trăm lượng, còn hai trăm hai lượng rốt cuộc cũng không có cách nào khác lòi ra.
Rất nhiều người đều bảo Quý Lộng Xuân bỏ cuộc đi, chính là Quý Lộng Xuân như tính tình như con lừa, không chịu bỏ cuộc. Hắn cơ hồ đem chính mình bán đi, một người thân hình thư sinh nhưng lại đi làm việc lao động tay chân, ngay cả Ngọ Duy Trung cũng không thể không khâm phục.
Hắn thật sự không hiểu, Quý Lộng Xuân rốt cuộc mục đích là cái gì?
Nếu nói danh tiếng tốt, hắn nghĩ chuyện dựng học đường này có người cười nhạo hắn, có người mắng hắn ngu, cũng có người ca ngợi hán, danh tiếng hắn đã muốn truyền hết cả thành phố.
Chỉ vì danh tiếng, đem chính mình biến thành khổ công làm gì? Bất quá cũng bởi vì y tử nhảy vào hố lửa mới làm cho Ngọ Duy Trung có cơ hội hoàn thành tâm nguyện cho Ngọ Chí Hiếu.
Quý Lộng Xuân vay được hai trăm hai lượng kỳ thật chính là Ngọ Duy Trung ngầm lấy danh nghĩ người khác cho y vay.
Trước kẻ yếu không vội không vội, lợi tức chậm rãi tính, làm cho Quý Lộng Xuân an tâm trước, đi làm công để bù vào hai trăm hai lượng, đợi cho Quý Lộng Xuân tiều tụy mệt mỏi, Ngọ Duy Trung mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-tinh-nhan/3162331/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.