- Không biết.
Đường Trọng lắc đầu. Mấy vấn đề này quá khó khăn. Một cái so với một cái thì khó hơn. Hắn chỉ là một người sinh viên của khoa tâm lý chứ không phải là một người giảng dạy Tâm Lý học.
Lại nói cho dù là người giảng dạy thì cũng sẽ rất khó mà trả lời vấn đề cổ quái này.
- Bởi vì trước đây ta rất nghịch ngợm, cho nên luôn bị đánh, sau đó bắt đầu suy đoán tâm tư. Muốn biết vì sao bọn hắn lại tức giận như thế, nói cái gì để cho bọn hắn vui vẻ hoặc là trốn tránh trách nhiệm. May mắn chính là đại đa số mọi việc ta đều đoán đúng cho nên dần dần ta nảy sinh tính kiêu ngạo.
Vẻ mặt Hoa Minh đắc ý nói:
- Chú cũng biết, một đứa bé có cảm giác kiêu ngạo thì tương đương đó là một chuyện kinh khủng. Vì thế ta không chỉ bắt đầu đoán suy nghĩ của cha mẹ mà ta còn nghĩ biện pháp suy đoán suy nghĩ của mọi người bên cạnh, nghe giọng nói của bọn hắn, nắm bắt những điểm mờ ám của bọn hắn…dần dần đó trở thành thói quen.
Cách nói này thì Đường Trọng có thể chấp nhận được, hắn chính là quá mức tò mò với suy nghĩ của mọi người cho nên mới chọn học ngành Tâm Lý học này.
Nhưng mà, hắn chỉ chỉ vào con thỏ đang ăn củ cà rốt kia, hỏi:
- Học Tâm Lý học cùng nuôi thỏ có quan hệ gì?
Nghe được Đường Trọng hỏi vấn đề này, Hoa Minh càng thêm đắc ý, nói:
- Biết vì sao ka có ngoại hiệu là Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/72796/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.